Bỗng Chốc Ta Thành Người Dưng

Điệu: Điệu Ballad
Tone: [C]
Sáng tác: TAT
tone [C]
=
[Cmaj7] Anh [G7/B] đã phải [E7] tập [Am7] quên đi, bóng [Gm7] hình em [C7] trong quá [Fmaj7] khứ,
Bởi [Em7] vì lý [Am7] do, [Dm7] em không là [G] tương lai..
Một [Cmaj7] mai [G7/B] trên đường [E7] đời chạm [Am7] nhau,
[Gm7] Em có [C7] dám nhìn [Fmaj7] thẳng, vào [Em7] mắt anh [Am7] này, và [Dm7] nói ta đã [G] từng yêu...
[Em7] [Am7] [Dm7] [Dm7] [Fm] [Fm]
[Cmaj7] Trời chuyển lạnh sang [G] đông, bàn tay [Am] anh buốt giá hiu [G] quạnh,
[Fmaj7] Hứng từng đợt gió [Cmaj7] về, [Am] [Dm7] anh càng thấy [G] cô đơn.
[Cmaj7] Hứa với lòng mình [G] thôi, đừng [Am] cứ vướng vấn một [G] người,
[Fmaj7] Mà sao nước mắt rơi [Em7] hoài, [Am7] chẳng [Dm7] là ta vẫn còn [E7] thương?
[Am] Có phải đêm qua em [G6] ghé nơi đây, nhưng [Fmaj7] chỉ vội vàng rời [Cmaj7] đi,
[Ebmaj7] Sao anh không thể níu tay em, vụt [F] mất trong đêm tối lạnh [G] giá...
Đk:
[Cmaj7] Giờ anh phải sống [G7/B] như [E7] chiếc bóng [Am] vô hình, lầm [Gm7] lũi đi [C7] về một [Fmaj7] mình,
Còn [Em7] đường vẫn [Am7] đây, nhưng từng [Dm7] bước chân đã đổi [G] thay.
Dừng [Cmaj7] chân ở [G7/B] nơi góc [E7] phố ta từng [Am] có, những [Gm7] lần đón [C7] đưa, hẹn [Fmaj7] thề với nhau,
Anh [Em7] chỉ sợ [Am7] nhất một [Dm7] điều, bỗng [D7] chốc ta [Fm] thành người [Cmaj7] dưng.
[Cmaj7] Gió vẫn [G] miên man, xuyên [Am] qua từng làn nỗi [G] nhớ,
[Fmaj7] Giây phút [Cmaj7] này, [Am7] lồng [Dm7] ngực lại thấy [E7] nhói đau.
[Am] Có phải đêm qua em [G6] ghé nơi đây, nhưng [Fmaj7] chỉ vội vàng rời [Cmaj7] đi,
[Ebmaj7] Sao anh không thể níu tay em, vụt [F] mất trong đêm tối lạnh [G] giá.
(Đk)
[Am] Mờ nhạt trong sương [C/G] đêm, anh cùng với hơi men mỏi [Fmaj7] mòn, sao vạn [Em7] vật trở nên vô [Dm] hình.
Đếm từng bâc thang mình đi [Em7] qua, là bao kỷ niệm về nơi [Fmaj7] đây, những phải chấp nhận rằng em [G] đã đi xa [Cmaj7] mãi.
(ĐK)

Bình luận