Gửi cây ukulele màu vàng của em. Đi vui nha.
===
Anh là con [F] sói đợi trên cao nguyên [C] kia vời vợi
Anh là con [C7] sói chờ trên cao nguyên [F] trắng xóa
Em là cô [F] bé nhỏ [C] tí ti tì ti
Trong căn nhà [C7] gỗ nhỏ [F] tí ti tì ti
Người [F] tuyết anh vo viên từng ngày[C]
Để mùa [C7] đông, nỗi cô đơn [F] giải bày.
Dù [F] thế, chẳng thấm chi đâu mùa [C] đông này.
Chẳng nói bao câu đành [C7] thôi vậy.
Anh loay hoay những giấc mơ [F] đầy.
Có hôm xuân [F] xuân, em đi lang thang trầm [C] ngâm
Em khóc, em [C7] buồn dưới bầu trời xanh [F] thẫm.
Lỡ qua cơn [F] đông, anh dậy vươn mình ven [C] sông
Anh thấy em [C7] buồn, một màu buồn rất [F] trong.
-À mà [F] thôi, dù gì cũng là [C] con mồi
-À mà [C7] thôi, nhỏ tí ti tì ti sao mà [F] no nổi.
-Trời [F] ơi, có con sói [C] mắt lồi.
Chạy về [C7] thôi! Em chạy về nhà [F] mất rồi.
Từng ngày [F] qua [C] mình sao [C7] băn khoăn nghĩ xa về [F] nhau.
Từng ngày [F] qua, cứ [C] thấy lạ lạ, như chiếc [C7] lá sớm mai hồi [F] sinh.
Có hôm thong [F] dong trên đồi anh ngồi anh [C] trông
Bên dưới cánh [C7] đồng, em một mình chơi đá [F] bóng.
Bóng rơi sang [F] sông, anh lội anh tìm, em [C] trông
Em đứng bên [C7] bờ, em cười. Một mùa hạ rất [F] trong.
Mùa thu [F] trôi, mình chạy lòng vòng [C] quanh đồi.
Mùa thu [C7] trôi, anh lại vui được nhìn [F] em cười.
Rồi em [F] nói, cứ như thế muôn [C] đời.
Rồi anh [C7] nói, anh không thèm ăn em suốt [F] đời.
Này kìa cơn [F] đông của [C] bao năm qua
Nhưng trong [C7] lòng còn đâu băng [F] giá
Này kìa cơn [F] đông, mẹ và [C] em chợt đi xa
Anh trông [C7] ngóng trái banh bên hiên [F] nhà.
Đi [F] xa, đi xa, em buồn theo về thành thị xa [C] hoa.
Em [C7] ơi, vui thôi, em vui thôi đừng bỏ mất con [F] đồi…
Từng ngày [F] qua, chờ, cao nguyên [C] kia nhớ [C7] mong đầy [F] vơi.
Từng ngày [F] qua, cứ thấy [C] lạ lạ, như chiếc [C7] lá chớm đông rụng [F] rơi.
Anh là con [F] sói đợi trên cao nguyên [C] kia vời vợi
Anh là con [C7] sói chờ trên cao nguyên [F] trắng xóa