Capo 1
Tone [C]
===
Rồi cũng phải [F] lớn và bước dù có nỗi đau nặng nề
Họ đã [Fm] đến mang bao thất vọng vẫn trao niềm tin tạm về
Mặc dù là [Em] cũng đã khóc, vì trái tim tổn thương nhiều
Tha thứ là [A7] cách duy nhất anh cảm thấy mình được ổn hơn nhiều
Nếu không ở [Dm] lại thì điều tốt nhất có lẽ là người nên đi
Nhưng không được [Fm] khóc, mà hãy mỉm cười lên đi
Cười vì [C] những khoảnh khắc đã qua là những điều ta nhận được
Cười vì từng được yêu, bảo lòng rằng không giận được
Đừng trách [F] người, trách ta hay cũng đừng trách ông trời
Vì cuộc [Fm] gặp của mình với nhau là những vị khách không mời
Mới đó mà [Em] giờ đã lớn không còn đứng đợi chỗ này, góc kia
Không còn hẹn [A7] hò mỗi tối, tiếng cười đưa nhau điếu cần, cốc bia
Chiếc xe với [Dm] bao hành trình bên nhau bây giờ yên sau đã trống
Ta lại tiếp [Fm] tục hành trình của mình cùng đống hành trang
Cảm ơn, đã [C] đến ở bên rồi đi, những người một thời đã sống
Cảm ơn, đã đến ở bên rồi đi, những người một thời đã sống
Ta đã [F] sống một cuộc đời như thế. Ta đã [Fm] có được một thời như thế
Rồi ta [Em] mất em một chiều như thế vạt nắng [A7] ấy đã mang em đi
Buồn ta [Dm] giấu phía sau nụ cười gửi cho [Fm] những nỗi đau ngủ lại
Để đánh [C] thức con tim mộng mơ chẳng muốn nhớ, vì chưa từng quên bao giờ.
Ta chưa từng [F] quên mặc dù thời gian còn nhiều thứ khác phải bận làm
Thương còn không [Fm] hết, chứ chẳng ai muốn phải giận nàng
Cuộc sống [Em] mới hôm nay như vầy và đâu thể biết được ngày mai khác
Lâu chẳng [A7có dịp ghé nhà chơi để được gặp em và chào hai bác
Cũng chẳng [Dm] có những cuộc gặp riêng lâu lâu ta lại làm vài ba phát
Thỉnh [Fm] thoảng khi nhớ về nhau thì thằng 2can vẫn thường hay nhắc:
Ngày [C] trước mỗi lần gặp nhau thì tao biết thừa là mày say chắc
Nhưng càng lớn càng sợ độ cao nên chẳng còn mê những đường bay lắc
Cứ bình [F] thường bởi vì cuộc sống này như chén bạc lúc thắng, lúc thua
Muốn chạy [Fm] đến được những đường thẳng thì phải cố gắng ở những khúc cua
Lặng [Em] im mà làm chứ chẳng phải nổ to như cây sung trường
Cứ [A7] đi rồi mình sẽ đến, để biết liệu ta có đi đúng đường?
Vì cuộc [Dm] sống là một món quà nên hãy tìm cách mà mở ra đi
Tự [Fm] cầm tay lái cuộc đời, đừng mong ai đến và chở ta đi
Dừng [C] lại và mở va li, tấm hình cũ những điều em giấu
Anh sẽ không hối tiếc một thời đã sống với những điều mình từng đấu tranh...
Ta đã [F] sống một cuộc đời như thế. Ta đã [Fm] có được một thời như thế
Rồi ta [Em] mất em một chiều như thế vạt nắng [A7] ấy đã mang em đi
Buồn ta [Dm] giấu phía sau nụ cười gửi cho [Fm] những nỗi đau ngủ lại
Để đánh [C] thức con tim mộng mơ chẳng muốn nhớ, vì chưa từng quên bao giờ.
[F] Cho ta xin cảm ơn vì [G] với những thứ mình đã từng
[Em] Nhưng thôi tôi phải đi rồi, [A7] bởi vì
Chẳng thể sống bên trong hồi [Dm] ức hoài dù là đã vui hay từng [Fm] rất buồn
Gửi lại giữ sâu trong tận [C] tim này chưa từng quên, chưa từng quên...
Ta đã [F#] sống một cuộc đời như thế. Ta đã [F#m] có được một thời như thế
Rồi ta [Fm] mất em một chiều như thế vạt nắng [Bb7] ấy đã mang em đi
Buồn ta [Ebm] giấu phía sau nụ cười gửi cho [F#m] những nỗi đau ngủ lại
Để đánh [C#] thức con tim mộng mơ chẳng muốn nhớ, vì chưa từng quên bao giờ.
Chẳng muốn [F#] nhớ...Vì chưa từng [F#m] quên bao giờ...
Tổn thương [Ebm] nhiều [F#m] [C#]