1. Đường con [Am] đi bao nhiêu năm [C] qua ở giữa [F] đời.
Chan [E7] hòa những hồng [Am] ân,
êm [F] đềm những mùa [G] xuân.
Trong Chúa [E] yêu con như trẻ [Am] thơ,
Người dẫn [Dm] đưa qua mọi bến [E7] bờ.
Đất [Am] rộng trời cao sá [C] gì,
nắng [E7] soi nắng đẹp đường [Am] đi
ĐK: Tri ân Ngài suốt đời [E7] nhớ ơn cao [Am] vời
mà [Dm] chẳng nói nên [C] lời.
Mây bay [Am] về cuối trời [E7] tháng năm bên [Am] Người
lòng [Dm] êm [E7] đềm thảnh [Am] thơi
2. Đời con [Am] như sương rơi mây [C] tan chẳng có [F] gì.
Hoa [E7] huệ giữa đồng [Am] xa,
Chúa [F] dệt áo lụa [G] hoa.
Con bước [E] lên nơi cao hoàng [Am] cung,
chẳng dám [Dm] quên thân phận khốn [E7] cùng.
Xin [Am] nhặt lời quê ý [C] hèn,
nói [E7] lên phúc lộc đời [Am] con
3. Là bụi [Am] gai trong nơi hoang [C] vu nở đóa [F] hồng.
Con [E7] nhìn thấy tình [Am] yêu,
trong [F] cảnh giới huyền [G] siêu.
Con hiến [E] dâng con tim nhỏ [Am] nhoi,
Người khấng [Dm] ban cho cả đất [E7] trời.
Lấy [Am] gì để mong đáp [C] đền,
suối [E7] ơn thắm gội triền [Am] miên