Chiều vàng lại đem nhớ tiếc [D] thương
Đây người sang với con đò [G] xưa.
Và chiều chiều thôn nữ vấn [Em] vương.
Duyên tình xưa êm thắm còn [D] đâu.
Người nghệ sĩ lăn lóc gió [D] sương.
Tơ đàn say đắm quên sầu [G] thương.
Dành tình này cho kẻ khổ [Em] đau.
Quên tình xưa thôn nữ chờ [D] mong.
Người của bốn [D] phương
[A] Người đã ra đi có nhớ bao [Em] giờ
Dù duyên thề [D7] ước đắm với giấc [G] mơ
[D] Đường tơ vấn [G] vương
Đem gieo thắm tươi vào đời đau [A] thương
Và cố quên [Bm] đi tình [A] người bơ [D] vơ
Người nghệ sĩ đi khắp núi [D] sông
Cung đàn vui xóa bao chờ [G] mong
Dành tình này cho kẻ khổ [Em] đau
Quên tình xưa, quên cả đò [D] xưa.
Đò một chiều đưa lỡ khách [D] đi
Nhưng lòng vương chút hương biệt [G] ly
Và chiều chiều thôn nữ nhớ [Em] mong
Trên đò xưa nghe gió ngàn [D] thông
Người nghệ sĩ vui nắn phím [D] tơ
Gieo nguồn vui khắp trên trần [G] gian
Vì ngoài đời ôi lắm khổ [Em] đau
Duyên tình xưa ai nhớ chờ [D] mong
Tìm người bốn [D] phương
[A] Nàng nhớ năm xưa khách ấy sang [Em] đò
Tình duyên đằm [D7] thắm nay khóc nhớ [G] thương
[D] Đường tơ dở [G] dang
Mơ theo bóng ai đường đời lang [A] thang
Vì nước quên [Bm] đi lời [Am] thề năm [D] xưa
Hồn tìm theo bóng khách lỡ [D] đi
Thôi thời gian xóa bao ngày [G] vui
Và nàng đành mang lấy mối [Em] duyên
Trên đò xưa sông cuốn triền [D] miên…