1.Người đưa tôi [Dm] đi lên vườn [Bb] trái ngát xanh trên [Dm] đồi.
Người dẫn tôi [A] về tựa trùng [A7] khơi buông gió dìu [Dm] mây trời.
[D7] Người sắp cho [Gm] tôi yến tiệc thơm hương[A7] hoa.
Người rót cho [Dm] tôi ly rượu thắm chan [A7] hòa.
Đầu [A7] tôi, Người xức dầu [Dm] thơm nồng nàn.
ĐK. Chúa chăn nuôi [Dm] tôi,
Chúa chăn nuôi [C] tôi,
Chúa đưa tôi [Bb] đi qua [A7] mọi nẻo[Dm] đường.
Người đưa tôi[Bb] đi lên núi cao [E7] say [Am] sưa gió [F] biển,
[Am7] Vui uống suối miền [G7] Nam,
Vững [C] tâm qua [Bb] rừng [Am] mịt [Dm] mù.
2.Lòng không lo [Dm] âu tuy vào [Bb] giữa lưới vây quân [Dm] thù.
Lòng vẫn êm [A] đềm dù trời [A7] đêm, thung lũng đầy [Dm] sương mù.
[D7] Cùng Chúa tôi [Gm] đi suốt đời luôn hiên [A7] ngang
Nhờ Chúa tôi [Dm] vui bao ngày tháng huy [A7] hoàng.
Trần [A7] gian tươi thắm mùa [Dm] xuân địa đàng.
3. Đời tôi trăm [Dm] năm trong cuộc [Bb] sống biết bao thăng [Dm] trầm.
Nghìn cõi xa [A] gần vòng thời [A7] gian đưa mãi nhịp [Dm] xoay vần.
[D7] Này áo với [Gm] cơm, đây bài thơ ươm [A7] mơ.
Này xác với [Dm] thân mang nặng tấm linh [A] hồn.
Đời [A7] tôi, ôi Chúa hiểu [Dm] sâu ngọn nguồn.
4. Dù bao chông [Dm] gai, tin rằng [Bb] Chúa vẫn luôn an [Dm] bài.
Lòng chẳng u [A] hoài, chờ bình[A7] minh lên giã từ [Dm] đêm dài.
[D7] Hạnh phúc cho [Gm] tôi giữa đời không đơn [A7] côi.
Vạn lý xa [Dm] xôi có Người dẫn đưa [A] rồi.
Đời [A7] tôi, mây trắng nhẹ [Dm] trôi về Trời.
Kết. (tùy ý)
Lòng tôi luôn luôn êm ái.
Chúa chăn nuôi tôi.