Verse 1.
[Am] Em nói dối rằng mình chẳng [Em] yêu anh nữa
[F] Chẳng còn [G] nhớ cũng là nói [C] dối
[Am] Em nói dối mọi người mình [Em] đang hạnh phúc
Chẳng quan [Dm] tâm cuộc [Em] sống của [Am] anh.
Verse 2.
[Am] Anh vẫn mãi là một chàng [Em] trai ngốc nghếch
[F] Chẳng ai [G] đau mà không [C] giấu hết
[Am] Người buồn nhất luôn gồng mình [Em] mỉm cười
Cứ [Dm] phải tỏ [Em] ra mình [Am] vui.
Chorus:
Đồ [F] ngốc! Em nói dối đấy, sao [G] anh lại không hay?
Chẳng [Em] thể có đủ mạnh mẽ quên ngay [Am] tình yêu ấy!
Chẳng [F] thể có trái tim cao thượng [G] không chút vấn vương
Nhìn cô [F] ấy và [G] anh chung [Am] bước.
Tại [F] sao em phải chúc phúc cho [G] anh và cô ta?
Tại [Em] sao em phải tha thứ người giành [Am] giật yêu thương?
Tại [Dm] sao phải tỏ ra cao thượng khi [Em] đâu ai biết được
Người duy [F] nhất tổn [G] thương là [Am] em.
Kẻ nói [Dm] dối đáng [Em] thương là [Am] em.
Verse 3.
[Am] Em nói dối anh hãy thật [Em] vui đi nhé
[F] Vì yêu [G] thương cần đâu [C] lý lẽ
[Am] Em nói dối em quen người [Em] khác rồi
Mối [Dm] tình của [Em] em cũng [Am] vui.