1. Hỡi [Em] người hãy [D] nhớ chính thân phận [Em] mình, chỉ là bụi [C] đất trong [D] bàn tay Chúa tình [G] yêu.
Ngài dựng nên [Am] con ban [D] cho con xác thân linh [Bm7] hồn, để rồi một [D] mai con [Bm] sẽ trở về với cát [Em] bụi.
ĐK:
Xin hãy [Em] nhớ, người ơi hãy [C] nhớ, ta [D] được dựng nên từ bụi [G] tro, là bụi [Em] tro mong manh bé [Am] nhỏ, cuối cuộc [D] đời ta trở về tro [B] bụi.
Ôi lạy [Em] Chúa nguyện xin nâng [C] đỡ giữ [D] gìn đây hạt bụi đời [G] con, được cậy [Em] tin mến Chúa sắt [Am7] son, bởi [C] Ngài là gia [D] nghiệp đời [Em] con.
2. Ví [Em] tựa hạt [D] cát giữa nơi biển [Em] đời, dập vùi tả [C] tơi trong[D] cuồng phong sóng nổi [G] trôi.
Nguyện cầu Ngài [Am] ơi xin giơ [D] tay đỡ nâng phù [Bm7] trì, dù ngàn hiểm [D] nguy có [Bm] Chúa lòng chẳng lo lắng [Em] gì.
3. Hãy [Em] nhìn loài [D] hoa ngát hương rạng [Em] ngời, một làn gió [C] thoảng, lay [D] nhẹ hoa héo tàn [G] khô.
Phận người hư [Am] vô, như hoa [D] kia sắc hương nhạt [Bm7] nhòa, đường trần bơ [D] vơ con biết [Bm] tìm được đâu bến [Em] bờ.
4. Tháng [Em] ngày đời [D] con lãng quên tình [Em] Ngài. Chạy tìm lạc [C] thú, đắm [D] chìm trong những lợi [G] danh.
Gục đầu ăn [Am] năn, nay con [D] xin Chúa thương chữa [Bm7] lành. Tẩy rửa hồn [D] con trong [Bm] trắng đẹp lòng Chúa suốt [Em] đời.