Đôi [G] khi anh thường hay suy [D] nghĩ vu vơ
Rằng khi yêu [Em] ai thì đừng nên yêu [Bm] quá nhiều
Yêu quá [C] nhiều người đó sẽ thua thương quá [Bm] nhiều thì tim sẽ [Em] đau
Thế [Am] nên về sau anh vẫn luôn là [D] kẻ đớn đau
Bởi vì khi [Em] yêu con tim luôn đặt [Bm] trên lý trí
Ngốc nghếch ngu [C] ngơ ngờ [D] nghệch để yêu [G] một người
Coi người [C] là thế [D] giới nên người [Bm] đi bầu trời [Em] vỡ đôi
Gói [Am] ký ức lại cho tiếng lòng [D] thả trôi
Để yêu em thì quá [G] dễ nhưng lại mất đi cả [D] đời để quên
Thế gian trần nhân [Em] thế yêu thường đi thì gọi nỗi [Bm] đau về
Nên anh [C] sẽ ngoảnh mặt ra đi [Bm] để không nghĩ [Em] suy
[Am] Để không vấn vương người [D] thương
Hãy cho anh xin được [G] khóc khóc về em một lần [D] nữa thôi
Gió đông sẽ mang [Em] đi bao đau thương em chôn dấu [Bm] bên đồi
Ngày tháng [C] đó dại khờ yêu em [Bm] thương em rất [Em] nhiều
Tập [Am] quên kí ức tập quên [D] em để chẳng còn là kẻ [G] ngóng trông