Đừng khen anh có đôi mắt [E] cười, rồi biến mất đi sau nửa hôm
Được khen thì sẽ vui nhất [B] thời, không biết sai ở đâu sợ hơn
Vì còn chưa quên được chuyện [E] cũ chẳng hiểu tại sao không thể [B] giữ
Thế nên trước em cứ như thói [E] quen anh thu mình lại
Nói với em những điều rối [B] ren rồi thành hình hài
Từ người đàn ông thành thằng [E] nhóc vì trong tình yêu anh thật ngốc
Chẳng biết nói với em từ [B] đâu
Có thể làm phiền em một [E] chút vì tim của anh cần trợ [B] giúp
Kỉ niệm cứ thế vẫn lưu [E] giữ nên trong tình yêu còn chần [B] chừ
Có thể làm phiền em một [E] chút vì tim của anh cần trợ [B] giúp
Kỉ niệm cứ thế vẫn lưu [E] giữ nên trong tình yêu còn chần [B] chừ cứ như một thằng đù
[E] ...Vì ngại nên anh lùi về [B] ...Em đừng buông câu chửi thề
[E] ...Anh tuy có nhiều muộn phiền [B] ...Nhưng đâu phải vì mượn tiền
[E] Đôi lúc anh thầm thì, đôi lúc em lầm lì
[B] Đâu có phép thần kì, đoán trúng em cần gì
Vậy [E] hãy nói, mình là gì hay là [B] bạn thôi
Lần định tỏ tình với [E] em, sợ buông ra lời từ chối
Dù trằn trọc đã mấy [B] đêm, nhưng trước em không thành lời
Khi trái tim đập liên [E] hồi em tiến đến hé môi [B] cười
Có thể làm phiền em một [E] chút vì tim của anh cần trợ [B] giúp
Kỉ niệm cứ thế vẫn lưu [E] giữ nên trong tình yêu còn chần [B] chừ
Có thể làm phiền em một [E] chút vì tim của anh cần trợ [B] giúp
Kỉ niệm cứ thế vẫn lưu [E] giữ nên trong tình yêu còn chần [B] chừ cứ như một thằng đù
[E] ...Vì ngại nên anh lùi về [B] ...Em đừng buông câu chửi thề
[E] ...Anh tuy có nhiều muộn phiền [B] ...Nhưng đâu phải vì mượn tiền
Tim lạnh [E] giá nhiều rồi vì tổn thương bởi quá nhiều người
Nên vẫn [B] mang điều dở dang chẳng dám tiến tới
Em cứ [E] thế rạng ngời cảm hóa anh bằng những nụ cười
Liệu em [B] có phiền không khi tiến tới gần tôi?