Capo 1
Tone [Am]
=
[F] Trong cô đơn tịch liêu [Dm] tìm lại kỷ niệm nào vừa đánh [Am] rơi [G]
[F] Xa xăm nơi trùng dương [Dm] một người lạc loài một người mãi [Am] trông [G]
Tình là giọt [F] máu rơi [Dm] rồi sẽ [Am] đông [G]
Đợi chờ người [F] thấu mhư [Dm] đời không [Am] bao giờ [G]
[F] Màn đêm như vây kín về nơi đường [Dm] khuya ta nghe xa xăm nghìn trùng vạn [Am] lý [G]
[F] Mộng lầu hoa cay đắng [Dm] một kiếp duyên đành [Am] dang dở [G]
Có ai đâu [F] ngờ chuyện tình ngọt ngào ngày nào [Dm] lại phủ đầy bụi trần
Có ai đâu [Am] ngờ hạt bụi mờ chực chờ từng [G] giờ người tàn lụi dần
Nhói đau linh [F] hồn chẳng thể làm gì [đ] ể gọi [Dm] tình mình trở về
Có ai đâu [Am] ngờ có ai đâu [G] ngờ
Và [F] khi mây giăng mù khơi từ nơi bình yên
Nhưng [Dm] nay chỉ riêng mình ta còn đứng mãi chờ
[Am] Tương tư trong màn sương hình bóng người thương
Còn [G] vương hạt mưa cứ nhẹ rơi hững hờ
Lòng [F] quặn đau được [Dm] mấy khi tình duyên
Mãi vẹn nguyên như giây phút đầu [Am] mãi như phút đầu
[G] Cõi dương trần nay gieo niềm đau nơi người xa rời
Khi tâm [F] trí lắng đọng như phù sa là bờ [Dm] cát chờ sóng cho dù xa
Là nốt [Am] trầm mà ta phải trải qua vạn sự không như [G] ý số mệnh ngược đãi ta
Hỏi tình là [F] gì một kiếp nhân sinh chân [Dm] ái liệu có phân minh
Khi người [Am] đến kẻ đi kẻ chờ đợi là đau ta chẳng thể [G] tìm được nhau
Người hận tình còn ta [F] giận là chính bản thân mình
Mộng xoay chuyển càn khôn [Dm] thao thao bất tuyệt lại chẳng thể làm gì hơn
[Am] Trăm ngàn khổ ải ta chẳng màng nhưng rồi sao
Dù có [G] hét lên thật to cũng chẳng rung động trời cao
Trắc [F] trở như loài chim cố trở về từ giông bão
[Dm] Như con thuyền nhỏ cố vùng vẫy giữa biển khơi
[Am] Như nhành hoa dại chờ cơn mưa rào
Chút niềm [G] tin dù mong manh nên chưa một lần muốn nghỉ ngơi
[F] muốn thấy, một lần [Dm] Người trở về từ ánh dương
Và với [Am] lấy, một phần Mảnh duyên [G] tình còn vấn vương
Vẫn biết duyên [F] số do trời định Như cánh chim la đà
[Dm] Trăm năm u uất Gieo sầu trong cõi ta bà
[Am] Nỗi đau là thứ Ngày càng dần dần lớn hơn
Vậy thì [G] hẹn gặp lại Người kiếp sau ít đau đớn hơn
Có ai đâu [F] ngờ chuyện tình ngọt ngào ngày nào [Dm] lại phủ đầy bụi trần
Có ai đâu [Am] ngờ hạt bụi mờ chực chờ từng [G] giờ người tàn lụi dần
Nhói đau linh [F] hồn chẳng thể làm gì [đ] ể gọi [Dm] tình mình trở về
Có ai đâu [Am] ngờ có ai đâu [G] ngờ
Và [F] khi mây giăng mù khơi từ nơi bình yên
Nhưng [Dm] nay chỉ riêng mình ta còn đứng mãi chờ
[Am] Tương tư trong màn sương hình bóng người thương
Còn [G] vương hạt mưa cứ nhẹ rơi hững hờ
Lòng [F] quặn đau được [Dm] mấy khi tình duyên
Mãi vẹn nguyên như giây phút đầu [Am] mãi như phút đầu
[G] Cõi dương trần nay gieo niềm đau nơi người xa rời