Capo 4
VERSE 1:
[C] Bầu trời u ám,
Sau khi mưa [F] tàn chưa từng bừng sáng...
[C] Anh vẫn còn nhớ, mãi những [Dm] lời "ta sẽ ở [G] bên..."
[C] Đêm dài u [G] tối, thêm khắc [Am] nghiệt cho sự cô [G] đơn
Hãy để thành [F] phố này tắt [Em] đi ngọn đèn,
Để lại [Dm] anh với những đêm [G] dài.
T-ĐK:
[Am] Anh còn khóc mình anh ở đây với [G] anh,
[F] Cho dù bao người luôn ủi [Dm] an.
Một lần [F] mỉm cười là làm con [Dm] tim chạm vào cay [G] đắng!
CHORUS:
[E7] Hãy cho anh [Am] một lý do quên [F] người.
Kẻ đã [G] yêu mình nhiều như [C] thế.
Hãy cho anh [Am] một lý do quên [F] người,
Ái [G] ân mà mình đã [C] có.
Trái tim không [Am] thể mang lí trí.
Càng [F] gần càng biến mất.
Càng [G] muốn yêu càng thấy [C] đau!!!
Nỗi đau nhất [Am] là vẫn luôn còn [F] yêu,
Mà [G] em ... đã [F] xa...! [C] [B7] [Dm] [C] [F] [G]
VERSE 2:
Quay về lại [C] nơi của chúng [Fmaj7] mình,
Nơi còn bên [E7] nhau.
[Am] Anh giờ nghe [Em] thấy tiếng nói [Dm7] cười vô tư của [G] em.
[C] Và một mình [G] anh quay trờ [Am7] về căn phòng kí [G] ức,
Lòng anh đau [F] nhói,
Khi thấy [Em7] chiếc áo lạnh
Mùa [Dm] đông em thích năm [G] nào.
T-ĐK:
[Am] Anh còn khóc mình anh ở đây với [G] anh,
[F] Cho dù bao người luôn ủi [Dm] an.
Một lần [F] mỉm cười là làm con [Dm] tim chạm vào cay [G] đắng!
CHORUS:
[E7] Hãy cho anh [Am] một lý do quên [F] người.
Kẻ đã [G] yêu mình nhiều như [C] thế.
Hãy cho anh [Am] một lý do quên [F] người,
Ái [G] ân mà mình đã [C] có.
Trái tim không [Am] thể mang lí trí.
Càng [F] gần càng biến mất.
Càng [G] muốn yêu càng thấy [C] đau!!!
Nỗi đau nhất [Am] là vẫn luôn còn [F] yêu,
Mà [G] em ... đã [F] xa...! [C]
[Dm] [F] [G] [Em] [Am] [Dm] [G] [Em] [Dm]
CODA:
Anh vẫn đi [Am] tìm lý do quên [F] được,
Dưới [G] mưa cuộc tình tan [C] vỡ.
Chẳng thể tìm [Am] được lý do quên [F] người.
Anh [G] vẫn đợi cho mong [Em] nhớ!
Dẫu cho trăm [Am] ngàn lần vỡ nát,
Cũng [F] chẳng còn mất mát,
Vì [G] nỗi đau kia xóa [C] tan
Bao thổn thức [Am] là vẫn luôn còn [F] yêu!
Mà [G] em ...đã [F] xa ... [C] !!!
Đã thật xa [F] .. [Fm] [C]