Capo 3
[Am] Ngày hôm qua, tôi [F] đi Đà Lạt [Em] vì tôi muốn lên [Am] thăm người bạn
[F] Chợt miên man, tôi [G] nhớ những điều ở [C] trong dĩ [E7] vãng...
[Am] Tôi đã đến đây [F] cùng một người [Em] tôi đã có thật [Am] nhiều nụ cười
[F] Tôi đã ngỡ yên [G] vui một đời với [Em] người ấy [Am] thôi!
Mấy tháng trôi qua mọi điều [Dm] thay đổi [G] người đã quên tôi xa tôi [Em] mất rồi!
[Am] Đã hết yêu nhau sao em [Dm] chẳng nói [Em] muốn hỏi bao câu nhưng tôi [Am] lại thôi!
Cứ trách oan sao Đà Lạt [Dm] có lỗi [G] lòng người phai phôi đâu ai [Em] đoán được
[Am] Đã hết yêu thương ai cũng [Dm] rời đi [Em] những lý do kia đâu có [Am] nghĩa chi!
VERSE 2
[Am] Ngày tôi đến, Đà [G] Lạt thật buồn [Em] hồ Xuân Hương sương [Am] rơi chiều muộn
[F] Trời mưa tuôn nên [G] tôi lạc đường ghé [C] chân quán [E7] nước
[Am] Trời lạnh giá, tôi [G] vẫn bình thường [Em] Cafe đắng, tôi [Am] không cần đường
[F] Vậy mà tôi không [G] thể giữ được trái [Em] tim của [Am] em!
Có lẽ yêu thương chỉ là [Dm] mây khói [G] là một cơn mê không có [Em] lối về
[Am] Có lẽ yêu thương chỉ là [Dm] trò chơi [Em] cút bắt nhưng riêng tôi đi [Am] tìm thôi!
Muốn nhắn cho em vài lời [Dm] thăm hỏi [G] nghĩ lại không nên gây thêm [Em] nỗi phiền
[Am] Những nhớ thương tôi ôm riêng [Dm] mình thôi [Em] dẫu phải chơi vơi suốt cả [Am] cuộc đời!
Có lẽ yêu thương chỉ là [Dm] mây khói [G] là một cơn mê không có [Em] lối về
[Am] Có lẽ yêu thương chỉ là [Dm] trò chơi [Em] cút bắt nhưng riêng tôi đi [Am] tìm thôi!
Cứ trách oan sao Đà Lạt [Dm] có lỗi [G] lòng người phai phôi đâu ai [Em] đoán được
[Am] Đã hết yêu thương ai cũng [Dm] rời đi [Em] những lý do kia đâu có [Am] nghĩa chi!