Capo 2
[C] Anh chưa từng nghĩ đến một ngày anh [Fm] sẽ uống cafe,
Chỉ vì [Em] em luôn nói với [Am] anh là, chẳng [Dm] hề đắng như anh [G] nghĩ đâu,
[C] Bao ngày qua cứ thế dần dần ấm [Fm] áp với em
Đã [Em] khiến cho [Am] anh chẳng hề thấy [Dm] vị cafe đắng [G] chút nào.
Và rồi [F] em .. mang [G] theo những hương vị [Em] kia,
Bên [Am] anh chỉ còn lại [Dm] đây là từng giọt [G] đắng trên ly ca[C] fe trạm dòng nước mắt.
Giờ làm [F] sao, khi [G] ly cafe đang [Em] dần trở thành thói [Am] quen
Giống như là [Dm] em ngày qua, đã bên cạnh [F] anh giờ làm sao [G] quên..?
Cafe [F] đắng..mang theo ký ức lúc [Em] em vẫn còn [Am] bên anh,
Giá như có [Dm] ngọn gió cuốn lấy [G] anh để bay về [C] hôm mà em buông tay,
Cafe [F] thêm đắng hơn [Fm] khi chẳng [Em] đây những ký ức [Am] ngọt ngào,
Anh chợt nhận [Dm] thấy từ khi em [G] đi..cafe đắng hơn bình[C] thường..