Đã quen khi [D] đêm về, con [E] đường về nhà chỉ [A] mình tôi.
Sớm hôm bên [D] cây đàn, [E] từng ngày cứ thế [A] trôi.
Rồi thì cứ [D] viết nên những [E] khúc ca
Để [C#m7] khẽ hát khi cô [F#m] đơn.
Cứ như ở [D] trên đời, chỉ [E] còn lại một mình, một [A] mình tôi.
(Rồi)Bỗng nhiên em [D] bất ngờ, gieo [E] một nụ cười vào [A] lòng tôi.
(Rồi)Bỗng nhiên tôi [D] thấy mình, [E] chẳng còn là chính [A] tôi.
Một người [D] đã sống bao năm với [Ê] cô đơn,
Giờ lại [C#m] thao thức khi đêm [F#m] về.
Cứ như ở [D] trên đời, chỉ [E] còn lại một mình, một [A] mình tôi.
[C#m] Nếu là [F#m] em,
[D] người sinh ra để mang hạnh [E] phúc đến đây.
Thì đừng [D] đến rồi [Bm] đi, [D] cho con tim cô đơn buốt [E] gíá.
Đừng vội đến [A] trong vài [E] giây
Rồi vội [D] đi như mưa bóng [A] mây.
Đừng vội [G] thắp sáng lên niềm tin bé nhỏ
Rồi lại [E7] quay bước [E] đi.
Một đời [A] có bao lần [E] yêu?
Một lần [D] yêu bao nhiêu đớn [A] đau?
Đừng để [G] nước mắt rơi vào trong kỷ niệm mà mình [D] nhớ đến [E] nhau.
Tình yêu [D7] như giấc chiêm bao của người cô đơnnnnnnn [Bm7] [E] [E7] [B7] .
Giang tấu
[D] [E] [C#m7] [A] , [D] [E] [C#m7] [A]