Capo 4
Cuộc tình đôi [C] ta đã trải qua bao [Am] nhiêu sóng gió
Để rồi [F] anh nhận ra anh yêu [Em] em hơn cả bản [Dm] thân mình
Một tình [G] yêu anh trao em thật to lớn
Rồi một ngày [C] kia em đổi thay em [Am] quên đi hết
Kỷ niệm [F] ta đã trao em [Em] xem như gió thoảng [Dm] qua sao?
Để giờ [G] đây em nói lời chia tay
Vầng trăng [Em] như chiếu rọi sáng bầu bạn cùng [Am] anh với đêm
Vài ly [Dm] men cho quên đi niềm [G] đau
Chẳng còn [Em] em cuộc sống chẳng ý nghĩa anh [Am] như mất đi linh hồn
Mất [Dm] em anh chẳng còn gì [G] đâu!
Nếu em không [C] biết trân trọng? Tình yêu anh [Em] đã hy vọng
Sẽ được cùng [F] em sống hạnh phúc Nhưng nay là [G] nỗi thất vọng
Thôi anh sẽ [F] lùi bước ra đi Chôn [Em] sâu nỗi đau trong [Am] lòng
Và [Dm] chẳng biết liệu có thể Quên đi [G] được không?
Nếu như em [C] đã thay đổi Thì em đã [Em] mất cơ hội
Dù rằng là [F] anh chẳng phải tốt nhất Yêu [G] em nhất trên đời
Nhưng anh sẽ [F] là người tốt yêu em Thương [Em] em rất thật [Am] lòng
Và [Dm] chắc có thể chẳng ai yêu em Nhiều [G] hơn anh, em biết[C] không?