Capo 1
[Em] Em gọi tôi Lúc 12h tối Nói với [D] tôi em và anh ta chia tay rồi
[Em] Ối giời ơi Lại những lời nói đầu môi Được vài [A] bữa xong thôi Yêu lại mấy hồi
[Em] Em gọi tôi Lúc 12h tối Nói với [D] tôi là lần cuối em quyết tâm rồi
[Em] Ôi giời ơi Lại những lời nói đầu môi Thằng kia [A] nói đôi lời quay đầu ngay thôi
Chuyện tình [Em] em tôi chán ngán đến tận xương
[C] Quay lại chia tay, quay lại chia tiếp
Chuyện tình [Em] em tôi chán ngán đến tận xương
[B7] Bao ngày khuyên em, bao người khuyên em không được
Đừng gọi [Em] nữa nữa [C] nữa Khi em cứ [B7] gật gù hoài rồi bỏ ngoài tai
Đừng gọi [Em] nữa nữa [C] nữa Khi những tổn [B7] thương chẳng thể khiến em tỉnh giấc
Đừng gọi [Em] nữa nữa [C] nữa Sao cứ hi [B7] vọng hoài vào một người vô tâm
Đừng gọi [Em] nữa nữa [C] nữa Sao không cho [B7] con tim em nghỉ ngơi
Nói không chịu nghe cứ gọi làm [Em] gì
[Em] Em thì đang khóc Anh ta chẳng đếm xỉa
[Bm] Em cứ nằm lăn lóc Anh ta vẫn cày game kìa
[Em] Vậy mà chẳng hiểu sao em cứ dựa vào những lời hứa hão
Để rồi lại [B7] lao đầu vào tên đó
Đừng gọi [Em] nữa nữa [C] nữa Khi em cứ [B7] gật gù hoài rồi bỏ ngoài tai
Đừng gọi [Em] nữa nữa [C] nữa Khi những tổn [B7] thương chẳng thể khiến em tỉnh giấc
Đừng gọi [Em] nữa nữa [C] nữa Sao cứ hi [B7] vọng hoài vào một người vô tâm
Đừng gọi [Em] nữa nữa [C] nữa Sao không cho [B7] con tim em nghỉ ngơi
Nói không chịu nghe cứ gọi làm [Em] gì
Vẫn là [Em] tiếng than thở ở đầu dây bên kia
Cái giá phải [Em] trả cho cuộc tình này là những tiếng khóc đêm khuya
Chia phân [Em] nửa con tim của mình đầu tư vào một cuộc tình
Để sự gắn [Em] bó đó nó trói em vào cái vòng quẩn quanh mãi ràng buộc mình
Thức tỉnh [Em] đi! Em nhận được gì sau những quan tâm lo lắng?
Thức tỉnh [Em] đi! Có đáng để đem trao hết tình yêu cho hắn?
Khi mà, khi [Em] mà sau bao nhiêu lần bất chấp trao trọn niềm tin
Chỉ là, chỉ [Em] là những tối cô đơn em rơi nước mắt một mình
Đâu phải [Em] không nhìn thấy lối ra? Đâu phải [C] không có con đường sáng?
Vậy sao [D] trong cuộc gọi tối qua, vẫn còn [Em] nguyên những cơn buồn chán?
Vì em chưa [Em] từng...chưa từng cho phép bản [C] thân được quyền bước đi!
Cố chứa [D] đựng những nỗi buồn kia than thở với [Em] câu: “ước gì”.
Để được hạnh [Em] phúc như bao cô gái mà chìm vào [C] giấc ngủ say
Chứ không phải [D] ôm một nỗi cô đơn khi chợt giật [Em] mình thức dậy
Em có [Em] biết ngay khi phải nghe những lời từ em than vãn
Đầu dây bên [Em] này cũng có một người bất lực buồn thấu tâm can
Đừng gọi [Em] nữa nữa [C] nữa Khi em cứ [B7] gật gù hoài rồi bỏ ngoài tai
Đừng gọi [Em] nữa nữa [C] nữa Khi những tổn [B7] thương chẳng thể khiến em tỉnh giấc
Đừng gọi [Em] nữa nữa [C] nữa Sao cứ hi [B7] vọng hoài vào một người vô tâm
Đừng gọi [Em] nữa nữa [C] nữa Sao không cho [B7] con tim em nghỉ ngơi
Nói không chịu nghe cứ gọi làm [Em] gì