Capo 2
[G] Quên một [Bm] người thật không [Em] dễ dàng
Và [Am] thật ra, chính [D] anh đau thương [G] nặng mang
[C] Em từng [D] là tất cả, [Bm] những gì anh [Em] có
Nhưng [Am] giờ đây, tất cả chỉ là [D] kỉ niệm
[G] Có bao [Bm] giờ người hay [Em] biết rằng
Chuyện [Am] tình ta cũng chính [D] anh yêu thương [G] nhiều hơn
[C] Em đã [D] vội đi khuất, [Bm] anh chẳng quên [Em] mất
Những [Am] gì, hai ta đã trải [D] qua
CHORUS:
Người đau [G] đớn, là [D] anh, là [Em] anh
Từ đầu người chịu tổn [Am] thương, em biết không vẫn luôn [D] là anh
Thế gian này [Bm] rộng lớn biết mấy, nhưng sao chỉ [E7] yêu em đến vậy
Chẳng [Am] thể yêu thêm một người, cũng chẳng [D] yêu thương bản thân
Tình yêu đau [G] nhất là [D] yêu nhiều [Em] hơn
Vì sao anh không thể [Am] quên, kí ức anh có em [D] kề bên
Phải luôn tự [Bm] mình giấu nước mắt, đem ra niềm [E7] vui ngay trước mặt
Mạnh [Am] mẽ với biết bao người, nhưng chỉ [D] yếu đuối mỗi nơi em [G] mà thôi
(Vì đau [Am] nhất vẫn sẽ luôn [D] luôn là, yêu [G] nhiều hơn)
CODA
[C] Không phải anh [Bm] tiếc nuối ngày qua
Chẳng có [Am] ai không đau, khi [D] người ta yêu rời [G] xa
Cầu vồng [C] có đến sau [Cm] cơn mưa rời xa [Bm] anh em đã tốt [E7] hơn chưa
[Am] Nhưng tại sao, anh không thể nào quên [D] em