Ừ thì đôi [Am] ta, cho nhau thêm một vài lần cần nhau, nhưng sao đau hơn là lần [G] đầu…
Ừ thì khi [Dm] xưa em mong sao một cuộc tình cổ tích Và ‘từng’ là tụi [F] mình [G]
[Am] Bên em anh luôn mong rằng từng ngày trôi, ta luôn phải mỉm [G] cười…
[Dm] Bên anh, em mong điều gì vậy em hỡi? Tại sao không nói [F] ra? [G]
Phải chăng trong [Am] em vốn dĩ quá nhiều lựa chọn
Và anh thì chỉ là [G] đôi ba câu yêu thương em gieo vấn vương
Babe xin em [Dm] xin ngưng nói điều ngọt ngào, mặc tim [F] anh cồn [G] cào…
Và em biết đấy, [Am] anh đâu muốn giống cơn mưa rào
nhiều lần làm ướt lòng [G] em tuy đang thay em lau nước mắt…
Chuyện tình [Dm] yêu đôi ta đâu muốn gieo nỗi buồn
vậy nên tìm cách [F] ngăn không cho tim đau nhưng [G] đành rời [Am] xa?
Trước khi ngày [Am] mới đến , ánh nắng muốn đêm suy trước khi hiểu chi tiết , chỉ mỗi em anh xem kỹ
chứa nhiều hơn thẻ [G] nhớ , não không thể nào tải thêm vì đã quá đẩy những hình ảnh , ngày em đến lúc em đi ..
Lúc mình rời [Dm] đi … cả thời gian cũng chẳng đóng Soi được lòng người .. dù nguyên bản chẳng nhẵn bóng
Có ai còn [F] sống khi điện tim bằng phẳng không ? Kì vọng lại dễ [G] chết .. khi ai đó không bằng lòng ..
Mình sẽ rời [Am] đi .. để biến thành 1 kẻ khác trước khi nước mắt , khiến con tim mình bể nát
Trước khi tàn [G] nhẫn , làm lí trí ko dễ gạt Trước khi ánh mắt làm chủ , khiến lời nói ko thể át
Để khoác lên [Dm] mình .. chuyện buồn vui hóa bằng sầu Rồi Đành rời khỏi nhau .. bõ mặt trời lặn đằng sau
Kệ những ngôi nhà [F] gạch , có nhanh lớn hóa thẳng lầu Ta đã đi khi em chẳng [G] thấu … khi nước mắt buồn chẳng lau
[Am] Ta lao vào lưới tình mất kiểm soát tựa thiêu thân mặc cho chuyện đó đã từng lặp lại nhiều lần
Thất bại trước Lý [G] Trí, sau nhiều phiên điều trần ngu muội theo Trái Tim kết quả vẫn là chịu trận.
Tại sao phải tức [Dm] giận khi quan điểm kia không cùng sao thay vì tìm cách ta lại cảm thấy mông lung
Sao buông lời đắng [F] cay thay vì vị tha phóng túng tại sao không thể ném [G] sự ích kỷ đó vào không trung
[Am] Tại sao ta vẫn cố chấp khi đã gần ba mươi Con thuyền cũng mệt mỏi sau nhiều lần ra khơi
Tại sao yêu thương ấp [G] úng những điều cần chả nói (vì) Sao biết bao gần gũi rồi cũng dần xa xôi
Tại sao chúng ta cứ [Dm] phải hợp để rồi tan Tại sao chậm rãi để đến khi phải vội vàng
Tại sao phức [F] tạp làm gì để rồi tối giản Khi ký ức, kỷ [G] niệm rồi cũng vùi bởi thời gian.
Hãy để em [Am] đi, khi em không thuộc về nơi này… và
Đừng nhắc đến [G] em, như thể em là người sai vậy
Thành phố không [Dm] anh giờ đã ít tử tế đi nhiều
Cầu chúc cho [F] ai sẽ hạnh phúc bên người [G] em yêu...
thường ta [Am] không hay ý thức đến mức độ đau buồn
từng lời mình nói chẳng [G] may để lại thật nhiều sát thương
và ta [Dm] cũng không phải ai đó thuộc ngoại lệ
chạy tình thì bỗng tình [F] yêu...theo [G] về..
rồi thời [Am] gian cũng sẽ khiến mọi thứ buộc phai nhòa
phải chăng thương nhớ thì [G] luôn/luôn đeo bám ta
sợ giận [Dm] dữ đưa ra những quyết định sai lầm
bằng [F] không ta đã chẳng yêu nhiều [G] lần...nhiều [Am] người...