Sương [F] nhẹ vương bím tóc giữa trời [C] đông.
Đôi [Dm] bàn chân đi mãi chẳng [Am] dừng.
Bầu [Bb] trời sao lung linh chiếu soi, quên lối [F] đi về.
Ngân [G] nga câu hát o [C] olala.
Bao [F] ngày qua cứ ngóng, cứ trông một ngày [C] nắng ấm.
Xua [Dm] tan đi lạnh giá con [Am] tim.
Rồi [Bb] có những lúc thấy lòng bồi hồi trước một [F] hình bóng.
Chợt [Bb] nhận ra, dường như ta đã [C] yêu.
Biết [F] không người ơi!
Yêu [C] nào có sai
Cớ [Dm] sao em chẳng nói gì, cớ sao em [Am] e ngại
Cứ [Bb] lặng thầm nhìn anh, mỉm cười [F] ngô nghê.
Để [G] cho lòng nhẹ vơi giây phút [C] thôi.
Dù [F] biết yêu anh thật [C] nhiều, dù muốn thốt lên một câu
Nhưng [Dm] vẫn chôn sâu trong trái tim [Am] từ lâu.
Em [Bb] không là hoa, em không [F] là nắng.
Anh [G] có ở bên em đi hết [F] mùa đông?