Em [Bm] nhớ đã từng có những ngày như [Bm] thế
Sài Gòn nắng [Em] mưa như em [Bm] từng khóc cười như [F#7] thế
Lòng người mau [F#7] phai như ráng pha hạ [Bm] vàng chợt [Em] sa mù sau cơn [F#7] giông.
Em [Bm] nhớ đã từng có những ngày như [Bm] thế
Hà Nội mưa [F#] đêm, Hà Nội mưa [F#7] mãi, Hà Nội mưa lê [Bm] thê.
Những con [Bm] đường nhạt nhòa trong [Em] sương. Chông [F#7] chênh từng đêm [Bm] trắng.
Một [Bm] sáng nào anh [Bm] về như cơn gió mùa thay [Bm] phiên.
Rồi Hà [F#7] Nội trong em rơi [F#7] mãi những cơn mưa muộn [Bm] phiền.
Ta có [Bm] nhau như cơn mưa Sài Gòn buổi [D] sáng
Ta mất [Em] nhau như cơn [A] giông Sài Gòn buổi [D] chiều.
Hà Nội vào [Em] mưa quăng [F#7] ngang từng nổi [Bm] nhớ...
Bản tình ca đành bỏ [Bm] dở. Nhị hồ [Em] cầm đã đứt mất một [Bm] dây.