Tone [Gm]
“Tôi lại đến cuối mùa nghe gió lạ
Đón chuyến tàu năm ngoái tiễn thu đi” (thơ Hồ Dzếnh)
1. Một chiều [D7] nào mênh [Gm] mông trên sân ga [Eb] này tôi tiễn đưa [Bb] anh.
[Gm] Những chiếc lá thu [Cm] phong vàng [Cm] bay trên đường [Cm] ray hai [Gm] lối.
Anh [Eb] nắm tay tôi giọng bồi [D7] hồi “Đời còn [D7] buồn hoài mãi chén ly [Gm] bôi”.
Rồi từng [D7] ngày qua [Gm] nhanh bao con tàu [Eb] về đã vắng bóng [Bb] ai.
Tháng [Gm] năm dần [Cm] trôi hai phương trời [Cm] xa xa [Eb] mãi.
[Gm] Lũ kỷ niệm vẫn bập bềnh [Adim] trôi trong lòng [D7] nhau. [Gm] Trong dòng đời gập gềnh ta [Cm] qua. Mà sao [Gm] quên ? Mà sao [Cm] quên ? Những ngày yêu [D7] dấu ngọt ngào[Gm] .
ĐK. [Gm] Ôi, những sân ga đời [Bb] tôi đưa đón bao buồn [Eb] vui.
Mùa thu phong lại [Gm] đến. Tôi biết đi về [Bb] đâu,
xa dấu xưa tìm [D7] nhau. Sân ga nào đón [Gm] người.
2. Mùa nào [D7] dệt nên [Gm] thơ, xuyên cây phong [Eb] già nắng tắt bên [Bb] song.
[Gm] Những khúc hát say [Cm] mê chìm [Cm] trôi trong chiều [Cm] thu man [Gm] mác.
Đã [Eb] biết trong tôi lời tình [D7] buồn, còn nồng [D7] nàn một nỗi nhớ khôn [Gm] nguôi.
Hồn chìm [D7] vào trong [Gm] mơ mang theo kỷ [Eb] niệm lầm bước sân [Bb] ga.
Mỗi [Gm] khi hoàng [Cm] hôn đưa con tàu [Cm] qua ga [Eb] mới.
[Gm] Lá phong vàng vẫn ngập tràn [Adim] hai ray đường [D7] cũ.
[Gm] Dấu yêu nào còn lại cho [Cm] nhau. Làm sao [Gm] quên ?
Làm sao [Cm] quên ? những ngày yêu [D7] dấu ngọc ngà[Gm] .
(Trở lại ĐK để hết)