Phố còn yên [C] vắng, không [C] bước chân [G] người qua.
Phố [Am] sương bay, nhớ chút [G] gió heo may.
Đường khuya [F] vắng còn dài, bàn [C] chân ấy miệt mài [G] không thôi.
Sao anh [F] vẫn còn chờ, để mái tóc [G] ướt trong màn sương.
Đừng chờ nhau [F] thêm khi thời gian trôi, em đã biết trong [C] em đã qua thật rồi.
Khi em không [F] còn yêu anh, người hỡi [G] cứ lặng [C] im...mà đi.
Những lời [C] xưa ấy, anh [C] đã quên từ [G] lâu.
Lúc [Am] bên nhau, sao anh [G] không giữ lấy.
Anh [F] đã nói yêu em, yêu hơn [C] hết mọi điều [G] quanh anh.
Nhưng [F] anh đã nhiều lần...em đã [C] nước mắt [G] tuôn rơi.
Đừng chờ [F] nhau thêm khi thời gian trôi, em [C] đã biết [G] trong em đã qua [Am] thật rồi.
Khi em [F] không còn yêu anh, [F] người hỡi cứ lặng [G] im...mà [C] đi.