[Bm7b5] Lỡ một mai ta quỵ xuống giường trôi [E7] đi xa khỏi, buồn bực nhún nhường
Không [Am] cần mây mưa đưa đón vẫn tới được hành tinh song song
[Bm7b5] Một tiếng click từ cây súng trường [E7] plow plow ta đi qua bốn bức tường
Thấy [Am] mình nằm đó tay vừa nắm cò hết đời lông bông, mông lung
[Bm7b5] Những cái cười nhạt ngao ngán, nhận [E7] ra mọi thứ đổ bể khi
[Am] Ta không hề giải quyết được mà chỉ đang giấu vấn đề đi
Tự [Bm7b5] nhủ niềm tin mình không được mất nhưng [E7] não luôn nghĩ điều tiêu cực nhất
Hàng [Am] ngàn mặt tối chỉ mình ta rõ, luôn đồng hành mà không cần lệ phí
[Bm7b5] Liệu kí ức ta có giữ nguyên, dù [E7] đã đi qua các thứ nguyên
Liệu ra [Am] đi có phải là cách ta chấm dứt hết những thứ rối ren
Bao gánh [Bm7b5] nặng, đưa tay tháo ra, giờ ta sẽ [E7] trôi tới chân trời khác
Không kèn không [Am] trống, giấy bút, áo hoa, bỏ lại hết khi phần nhân rời xác
Từng cố trấn [Bm7b5] an ai khác, nhưng không có liều [E7] thuốc nào cho mình
Nếu không ai nhớ [Am] đến, thì những bước ta đi khi sống là vô hình
Tiếc nuối cùng thở [Bm7b5] than, là thứ ta từng [E7] chuốc vào cho tỉnh
Ra đi mà dở [Am] dang, thì làm sao thanh thản bản thân bao khó tính, Thờ thần nào cho linh?
nếu ta [Bm7b5] lại ngã, [E7] chẳng thắng [Am] được ta..
ai sẽ tìm [Bm7b5] được chân lí lấp [E7] đầy hoang phí? ai [Am] từ bi kéo ta đi giữa đời?
chẳng [Bm7b5] thể trấn áp [E7] tâm ta bằng [Am] những bài ca lạc quan,
sao ta lại [Bm7b5] thấy trống trỗng quá, [E7] đơn côi [Am] một mình...
[Bm7b5] Chưa từng nghĩ rằng ta đã đủ [E7] tốt để được hạnh phúc
[Am] Chưa từng nghĩ ta đã đủ cố gắng để được khoan dung
[Bm7b5] Chưa thể ra đi, khi khúc [E7] mắc không hoàn toàn đúng
Vì tự [Am] chính bản thân ta còn chưa thể tự phác được chân dung ta khoanh vùng,
Rồi Self [Bm7b5] Care như Mac Miller, [E7] mắt ta xưa trong vắt, nay mờ
Tăm tối [Am] từ tận tâm bắt mọi người loay hoay tìm công tắc
Một thằng [Bm7b5] con bất hiếu, thất vọng điều tất [E7] yếu Nghị lực con vẫn thiếu
[Am] Chỉ được một trong hai nhưng vì ôm đồm con vẫn đánh liều dắt díu
[Bm7b5] Bao người cùng thời giờ đã tiến rất [E7] xa còn ta vẫn dậm chân tại chỗ
[Am] Dự định ước mở ngổn ngang, phân vân phân vân để rồi ta lại lỡ
[Bm7b5] Âm nhạc tương lai, đôi tay ai [E7] nắm?
Đưa những phần tốt đẹp [Am] ra giữ bên trong phần lôi thôi ai thấy
Tại đây mục tiêu lớn lao [Bm7b5] nhất, trước hay sau vẫn luôn là [E7] kiếm tìm yên bình
Khó khăn luôn cao [Am] ngất, khắp xung quanh họ khoác lời phiến diện lên mình
Rắc rối và lo [Bm7b5] toan, là những thứ ta thấy ở [E7] bên kia thấu kính
Ranh giới quá rõ [Am] ràng, tự lấy kim và chỉ tự chắp vá khâu tim Chẳng cần phải tấu trình
nếu ta [Bm7b5] lại ngã, [E7] chẳng thắng [Am] được ta..
ai sẽ tìm [Bm7b5] được chân lí lấp [E7] đầy hoang phí? ai [Am] từ bi kéo ta đi giữa đời?
chẳng [Bm7b5] thể trấn áp [E7] tâm ta bằng [Am] những bài ca lạc quan,
sao ta lại [Bm7b5] thấy trống trỗng quá, [E7] đơn côi [Am] một mình...
ta mạnh [Bm7b5] mẽ nhưng cô độc, lạc [E7] lõng giữa số đông,
họ [Am] nói ta lố lăng, ta tổn thương ở trong lòng..
[Bm7b5] phải kiếm tìm [E7] đâu hạnh phúc yên [Am] bình, một lối cho mình?
làm sao để [Bm7b5] ta có thể chấm [E7] dứt những lắng [Am] lo, do dự chất chồng,
sự thật mất [Bm7b5] lòng, cuộc đời bất [E7] công, sao ta [Am] chấp nhận ?
Như bản phác thảo gốc [Bm7b5] dang dở, đem cất ở B-[E7] side
Phải nói những gì họ [Am] muốn, và đem tâm niệm thật ly khai
Nhiều lúc ta giả [Bm7b5] vờ như không nghe không thấy chỉ để bỏ [E7] qua phần trách nghiệm
Đóng vai tách [Am] biệt với bản chất thật từ lâu ta vốn có thâm niên
[Bm7b5] Đã xa thời điểm mà thứ rối [E7] rắm nhất chỉ là dây tai nghe
[Am] Trong nhiều viễn cảnh vẽ ra ta luôn rơi vào những gì ngoại lệ
Làm sao để [Bm7b5] thoát ra thoát ra? Làm sao để [E7] thoát ra thoát ra?
Khi mọi thứ [Am] ta từng mong mỏi giờ đây đã khác xa trước kia?
nếu ta [Bm7b5] lại ngã, [E7] chẳng thắng [Am] được ta..
ai sẽ tìm [Bm7b5] được chân lí lấp [E7] đầy hoang phí? ai [Am] từ bi kéo ta đi giữa đời?
chẳng [Bm7b5] thể trấn áp [E7] tâm ta bằng [Am] những bài ca lạc quan,
sao ta lại [Bm7b5] thấy trống trỗng quá, [E7] đơn côi [Am] một mình...