1. Những người đàn bà làm [Em] thơ một đời ngơ [G] ngác.
Những ước [D] mơ mà nàng khao [C] khát.
Trái tim [Am] họ ngập tràn nước [F#m7b5] mắt.
Mà chẳng dành [B7] riêng để khóc cho [Em] mình.
2. Những người đàn bà làm [Em] thơ đỏng đảnh dịu [G] dàng.
Họ biết tình [Am] yêu chưa bao giờ là [G] đủ.
Và [E7] thơ cần như giấc [Am] ngủ.
Ai [D] người thức mãi được [Em] đâu.
Chorus :
Người đàn bà làm [E] thơ chẳng [E7] dành để ngày [A] sau.
Cứ [A] sống và yêu [E] thôi, trải đời vào trong mỗi [E] khắc.
Lời lãi mang [E] về là nhiều đêm chết [E] lặng.
Nỗi buồn [F#m] đau chẳng [B7] phải riêng [E] mình.
[E] Người đàn bà làm [A] thơ, yêu thơ trước khi biết yêu [F#m] mình.
Khi chợt [E] thấy những dịu dàng nơi [C#m] ấy.
Trái tim đa [F#m] đoan tức khắc gieo [C#m] vần.
Cứ yêu [G#dim7] thôi không toan tính ngại [C#m] ngần.
3. Những người đàn [Em] ông mang khuôn mặt [Em] chữ,
Có biết yêu [D] nàng như yêu [B] thơ.
Có biết yêu [B] nàng như yêu những giấc [B7] mơ.
Những giấc [B7] mơ mà nàng khao [Em] khát.
Cho hôm [B7] nay và cho cả ngày [Em] mai.