[C] Từng ngày vẫn trôi [G] qua có biết [Am] bao nỗi [G] niềm chất [C] chồng.
[Em] Lòng muộn phiền và [Am] mông lung, [Dm] làm sao mới thấy an [G] yên?
[Dm] Người luôn muốn chu [Em] toàn cho mình [F] nên sẽ không màng nhân [C] tình?
[Em] Dù lòng ta vẫn mong [Am] vẹn đôi đường, [Dm] nhưng lại không [G] sao thấy lối [C] đi
[F] Ánh [Em] trăng sáng [G] bên khung [C] trời [F] dịu dàng soi [Dm] chiếu khắp nhân [G] gian.
[F] Tuy đời [G] trông rực [Em] rỡ sáng [Am] tươi [Dm] không thể ngăn đêm đen tràn [G] lan.
[C] Vốn [G] trắng đen trong [Am] đời ta nào [F] đâu thể tách chia [C] dễ dàng.
[F] Nghe lòng sầu [G] thêm sầu… Đường [C] đời mây gió thênh [G] thang
Lối đi [Am] nào, ta mãi hoang [Em] mang đớn đau [F] đều giấu riêng trong [C] lòng
[Dm] Nhành hoa mềm dưới mưa giông [G] sao giữ cho hoa không tàn [C] phai?
Giang tấu [F] [C] [F] [Am] [Dm] [C] [Em] [F] [C]
[F] Dấu [Em] yêu trú [G] nơi hiên [C] nhà [F] không còn hơi [Dm] ấm lúc ban [G] sơ.
[F] Trong lòng [G] ôm một [Em] nỗi xót [Am] xa [Dm] day dứt bi thương riêng mình [G] ta
[C] Ánh [G] sáng hôm nay [Am] còn đây ngày [F] mai lại mất đi [C] dễ dàng
[F] Trăng tàn, lòng [G] tro tàn... Liệu [C] rằng ai sẽ bên [G] ta,
Sẽ thương [Am] giùm cho nỗi đau [Em] ta? Đến xoa [F] dịu trái tim hoang [C] tàn?
[Dm] Nào đâu người hiểu cho ta, [G] soi sáng đêm đen trong lòng [F] ta? [C]
[F] Ao ước như là [G] hoa sen kia trong [C] bùn,
[Dm] Thanh khiết trong sáng, [G] không hôi tanh tì [C] vết.
[F] Ai sống trên đời [Em] không đớn đau nhiều [Am] phen,
[Dm] Không giằng co tâm trí, không màng đúng [G] sai?
[C] Dù đi đến nơi [G] nao trái tim [Am] còn đau đớn miên [C] man,
Vốn ta [F] không thể tự dối [C] mình…