Đôi [Dm] ta, người [G] lạ, thân [C] quen rồi [A7] lạ
Tình [Dm] yêu sớm bắt đầu nhưng lại vội [G] vàng qua mau
Anh [C] vẫn đứng đó chờ, vậy [A7] giờ thì em đâu
[Dm] Áng mây trôi lửng lờ giữa không [G] trung
Em [C] nói “em đã mệt rồi, mình không [A7] chung đường nữa”
[Dm] Níu kéo chỉ làm mình tổn thương [G] nhau
Vậy thôi anh không vấn [C] vương gì, [A7] người bỏ mặc anh đi
Hay là mình [Dm] cứ xóa hết đi Để mình [G] chẳng phải nghĩ suy
Để mọi [C] thứ về nơi xuất phát, sẽ chẳng một [A7] ai phải thêm mất mát
Hay thôi mình [Dm] cứ xóa hết đi Để mình [G] chẳng phải nghĩ gì
Vì mọi t[C] hứ giờ là quá khứ thật rồi em [A7] ơi
[Dm] Yêu, thương, đứt đoạn ta chia thành hai ngã
Chung cung [G] đường, bước đi, phai màu bầu trời như xa lạ
Trở về thực [C] tại tâm hồn như tàn tro vết mực kí ức cũng bay theo làn gió
Xóa hết kỉ [A7] niệm mà em đã ban cho vẽ màu nụ cười mà anh đã bán bỏ
Đêm [Dm] trôi (anh lại nhớ) Anh chẳng nhung nhớ những gì mình đã từng
Quên [G] thôi (về những gì) Xóa mảnh vỡ để anh chọn ngã lưng
Em [C] ơi (mà em dành cho anh) Điều em rời xa có lẽ là đã đúng
Riêng [A7] tôi (anh yêu em) Hạnh phúc cuối cùng vẫn dành cho em thôi
Hay là mình [Dm] cứ xóa hết đi Để mình [G] chẳng phải nghĩ suy
Để mọi [C] thứ về nơi xuất phát, sẽ chẳng một [A7] ai phải thêm mất mát
Hay thôi mình [Dm] cứ xóa hết đi Để mình [G] chẳng phải nghĩ gì
Vì mọi t[C] hứ giờ là quá khứ thật rồi em [A7] ơi