[D] ...[A] ..[D] ..[E] ..[C#m] ..[F#m] ..[Bm] ....[D] ..
[A] Đôi khi cuộc [D] sống như [A] áng mây......
trôi đi trong lặng [D] lẽ, trong [Bm] hững hờ..[E] ..
Rồi [D..] khi đêm đen buông [A] rũ xuống,
[F#m] mây cô đơn, lặng [Bm] lẽ sống,
không gian buông tiếng hát
ru mây trong đêm.[E] ..
[A] Tôi như thằng [D] bé trong [A] bóng đêm,
[F#m] lang thang trên hè phố không [Bm] ánh đèn.
Dù [D] khi tôi đi trong phố [A] vắng
[F#m] hay lang thang trên hè [D] phố lớn,
[E] cô đơn như đêm tối phủ vây mình [A ] tôi.
Rồi [A] khi cơn mưa đông
kéo theo bao phong [D] ba,
bao nhiêu giông [E] tố đến vây khung [A] trời
mà tôi bám [Bm] víu như một giấc [E] mơ.
Rồi [A] tôi bay đi
như chiếc lá trong cơn [D] mưa,
ôi tôi chỉ [E] biết ngắm theo cuộc [A] đời
dường [E] một phiên khúc của một bi [A] ca...
[D] ....[C#m] ..[F#m] ..[Bm] ..[E] ..[A] ......
Tôi đang đi trong [D] cuộc sống với [A] dối gian.
Tôi lang thang trong cuộc [D] sống với [Bm] thất vọng.
Một [D] hôm tôi nghe vang [A] tiếng hát
[F#m] êm vang ra từ [Bm] Gô-tha,
ôi vui thay khúc hát mang danh [E] Giê-xu!
[A] Ai đang nằm [D] đó với đớn [A] đau?
Ai lang thang trong cuộc [D] sống với [Bm] thất vọng?
“Lại [D] đây ta ban cho [A] sức sống,
[F#m] ta ban cho cuộc [Bm] sống mới,
ta vui mang bao [E] nỗi đớn đau vì [A] con.”
[E]
Rồi người [A] đưa tôi lên trên đỉnh Si-ôn
nơi [D] tôi đã [E] hát ca tôn vinh [A] người
bài ca tôi [Bm] đã viết từ đáy [E] tim.
Rồi người [A] cô đơn lên trên đỉnh Gô-gô-tha,
[D] vui mang bao nhiêu đớn đau trong cuộc [A] đời
người [Bm] đã chết thay [E] tôi.
[A] Người đi với [D] tôi, cuộc [Bm] đời ôi sao dối [E] gian.
[F#m] Người đem thương [Bm] yêu, bao nhiêu trìu [E] mến,
khi tâm hồn [C#m] đau, người [Bm] xóa vết thương [E] lòng.
[A] Người tôi kính [D] yêu, dù [Bm] đời trôi như áng [E] mây,
thì [F#] người tôi xin hiến [Bm] dâng cuộc sống [E] tôi cho [A] người.