[Dm] Màu ký ức đã hóa tan thành mây
Chỉ còn [Am] lại đau thương
Vấn vương chốn này
[Bb] Một lần rời xa nhau
Để [C] rồi ly biệt hai [F] nơi trọn [A] đời
Nơi trần [Dm] gian lụi tàn trong trống vắng
Chỉ còn [Am] lại nơi đây
Khói sương mù vắng lặng
Nặng lòng [Bb] thương người nơi bên kia
[C] Nay đã theo [Dm] làn mây
Mình còn [Dm] thương
Nhưng sao tơ duyên trời không thương
Lại chia [Am] cách đứt mối duyên
Ngỡ là thiên đường
[Bb] Thiên đường nào cho [C] ta
[F] Vơi nhẹ tổn thương
Tình càng [Dm] thương khi phải ly biệt
Lòng lại càng quạnh [Am] đau
Khi ta phải rời xa nhau
Người đành [Bb] nhắm chặt mi
Để [C] anh dương gian [Dm] giá lạnh
ĐK:
Thà người [Dm] bỏ anh đi thật xa
Có thể là [Am] ta xem như kẻ lạ
Nỗi đau sẽ [Bb] vơi dần lại
Khi thế [C] giới trong anh tồn [F] tại[A]
Còn hơn tâm [Dm] trí khi phải khổ đau
Mất nhau ngàn [Am] sau khi hoa úa màu
Thấu sao [Bb] được niềm đau
Đong đếm [C] sao cho được lệ [Dm] sầu
Kể từ [Dm] đây âm dương biệt ly
Kỷ niệm anh [Am] giữ
Cho riêng ta cả đời
Bởi khi [Bb] xa em rồi
[C] Anh chẳng thể nào [F] quên
Chẳng thể [Dm]