1. Một vầng [Em] trăng ai nỡ xẻ làm đôi cho người một phương [G] trời
Nắng gió chinh [Am] biên anh vui say đời [B7] lính
Em ở lại [Em] kinh đô ngày chờ đêm lại [G] nhớ
Ánh trăng [Em] soi nửa vầng in gối [G] chiếc nửa vầng theo bước [Am] anh
Đêm đêm tàn [C] canh song buồn ngàn lá [B7] rơi
Anh đi chiều [C] ấy có hồn gió mưa tơi [B7] bời.
2. Ngày một [Em] xa em cứ ngỡ chiều qua đâu ngờ rằng bây [G] giờ
Gác vắng đêm [Am] thương thương anh nơi tuyền [B7] tuyến
Gian khổ vì quê [Em] hương mịt mờ trong lửa [G] khói
Những đêm [Em] trăng đâu còn nghe anh [G] nói đâu còn vai sát [Am] vai
Anh lo miền [C] xa quê nhà còn có [B7] em
Kinh đô ngàn tiếng hát hồn hiểu lòng thương [Em] anh.
ĐK: Một người [E] đi gieo [B7] thương để nhớ một [E] người
Sương chiều [A] rơi ướt vai người trai muôn [E] lối
Người ra [A] đi phong kín những tâm [E] tư
Vạn niềm thương xin hứa khi chung [C#m] vui
Ngày mai [F#m] tới nguồn vui [B7] mới thanh bình đẹp ngàn [E] nơi.
3. Ngày lại [Em] đêm em khép kín phòng khuê mơ chờ ngày anh [G] về
Tiếng hát reo [Am] vang tương lai mình bừng [B7] sáng
Anh trở lại [Em] quê trang đường thành đô ngập [G] nắng
Ánh trăng [Em] xưa nửa vầng anh đem [G] ghép nửa vầng tròn bóng [Am] em
Duyên ta đẹp [C] thêm bên thềm nghìn lá [B7] rơi
Thương thương ngồi đếm nhớ quãng buồn ngày xa [Em] xôi.