Vĩnh [Am] biệt cây [C] đàn của tôi, bao [G] năm gắn bó một thời buồn [Am] vui
Vĩnh [Am] biệt những gì [C] thân quen, hãy [E] để cây đàn ngủ [Am] quên
Nhớ hôm nào tôi thường qua đây, dưới bóng cây lặng yên không nói
Mang trong lòng những gì vương vấn, để cây đàn ngủ quên
Vĩnh biệt những gì lưu luyến đôi khi nối tiếc chỉ làm buồn thêm
Nếu mai này tôi không còn qua đây, cây đàn đã đi xa
Thời gian có [C] lãng [G] quên, vô tình [F] mang đi những kỉ [C] niệm
Và [Dm] đôi khi là [Am] nụ cười nước mắt, ngọt ngào cay đắng hay dối [G] gian
Lòng ai lỡ lãng quên vô tình chôn đi những kỉ niệm
[Dm] Còn đường hai ngả rẽ [E] lối chỉ còn mình [Am] tôi