Lặng [Dm] lẽ nơi [A7] này bóng [Dm] em, cô [C] đơn biển vắng không [F] người,
Riêng [Gm] em một bóng bước [C] đi, biết đi [Bb] đâu về đâu anh [A7] hỡi.
Vì [Dm] sao để [A] đời cuốn [Dm] trôi, bao [C] nhiêu yêu dấu của [F] đôi mình,
Như biển [Gm] kia xóa tan lâu [Bb] đài cát, để dã [A7] tràng mãi xe cát [Dm] biển đông.
Vì sao anh [Gm] hỡi nỡ [Dm] quên đi phút giây ngày [F] ấy,
Ta bên [C] nhau biết bao niềm [Bb] vui,
Và tình [Gm] yêu đôi mình [A7] say đắm,
Vậy mà giờ [Gm] đây anh đã bước [Dm] đi,
Bỏ lại riêng [C] em nơi đây lặng [F] lẽ,
Nỗi cô [Bb] đơn dày xé trong [C] tim,
Anh [A7] biết chăng nơi đây riêng em vẫn [Dm] chờ.
Dù [Dm] biết đời [A7] nhiều trái [Dm] ngang, khiến [C] ta đã phải xa [F] lìa,
Nhưng [Gm] sao anh mãi [Bb] còn giữ lòng hận [C] thù dày xé tim [F] anh,
Dòng [Dm] đời là bao toan [Gm] tính, bao [C] cám dỗ vẫn vây quanh [F] ta,
Chỉ một [Bb] phút khi ta [Gm] chùn bước, dòng đời [A7] kia sẽ cuốn [Dm] trôi ta.
Vì sao anh [Gm] hỡi nỡ [Dm] quên đi phút giây ngày [F] ấy,
Ta bên [C] nhau biết bao niềm [Bb] vui,
Và tình [Gm] yêu đôi mình [A7] say đắm,
Vậy mà giờ [Gm] đây anh đã bước [Dm] đi,
Bỏ lại riêng [C] em nơi đây lặng [F] lẽ,
Nỗi cô [Bb] đơn dày xé trong [C] tim,
Anh [A7] biết chăng nơi đây riêng em vẫn [Dm] chờ.