1. Từ miền đồi núi anh trở về [D] nơi dấu yêu
Những lúc trời [G] chiều thấy nhớ càng [D/A] nhiều
[Bm] Đành rằng mai mốt đã về còn [E7] thương nhớ chi
Anh đã thức trọn một đêm vừa [A7] ý.
2. Chiều hành quân đã đôi lần chợt [D] nghe nhớ em
Vẽ bóng hình [G] vào vách núi rừng [D/A] già
[Bm] Chợt nhìn bên suối có một loài [E7] hoa thắm tươi
Muôn đời chẳng [A7] phai đem về tặng [D] em. [G] [A]
ĐK:
Em bảo chiều [G] hôm anh ra đi
Hạt [D] sương nghe chia ly rơi xuống chan hoà đôi mi [Bm]
Vai [G] anh dù mưa nắng dãi [Em] dầu
Nguyện sẽ chiếm công [D] đầu, đừng [E7] sầu vì đêm quá [A7] lâu.
3. Tuần rồi anh đã không gửi về [D] em cánh thư
Cốt dấu ngày [G] về chắp nối lời [D/A] thề
[Bm] Ngày nào trăng khuyết nay lại tròn [E7] tươi nét môi.
Ai ngờ chiều [A7] nay chúng mình đẹp [D] đôi.