Trời buồn đem mây [D] tím về chơi vơi khiến lòng tối [D] nhớ [G]
Một mùa thu xưa lúc còn thơ ấu bên vườn mộng [A] mơ
Tôi đã yêu hoa màu [G] tím, tôi đã hay mơ thầm [D] kín,
Hay đứng bên song trông áng mây [Em] trôi lướt sang ngàn [A] nơi.
Chiều chiều đi [Dm] trong nắng nhặt hoa rơi ép vào trang [D] giấy [G]
Và màu tôi yêu thuở nào xa vắng bây giờ còn [A] đây
Hiu hắt trăng thu mờ [G] úa, nâng cánh hoa xưa thầm [D] nhớ
Man mác không gian mây tím giăng [A] ngang in vào thu [D] vàng.
Thu về hoa tím [G] tàn, trần gian ngỡ [D] ngàng và tim tôi xao
xuyến [Bm] mơ màng.
[Em] Ôi màu hoa mỹ [A] miều, gợi thương nhớ [G] nhiều,
ngàn năm tôi mãi còn [A] yêu.
Dù thời gian [D] trôi hững hờ đem thơ ấu vào xa [D] vắng.
[G] Dù rằng hoa kia có tàn phai dưới muôn vàn màu [D] trăng.
Tôi đã yêu hoa màu [G] tím, nên vẫn hay mơ thầm [D] kín.
Ðem những cung tơ trao hết trong mơ [A] âm thầm mong [D] chờ.
Ngập ngừng trăng thu lững [D] lờ vương soi xuống trần gian [D] vắng [G]
Lạnh lùng mây đem gió về khua lá rơi người buồn [A] chăng
Tôi trót yêu hoa màu [G] tím, nên vấn vương duyên thầm [D] kín
Ôi biết bao đêm thao thức bên [Em] song bâng khuâng chờ [A] trông.
Mà thời gian [Dm] trôi mấy mùa thu qua vẫn hoài mong [D] nhớ. [G]
Ðàn lòng ngân lên những lời tha thiết bên người thờ [A] ơ
Trăng chiếu qua song quạnh [G] quẽ.
Tôi vẫn yêu trong lặng [D] lẽ.
Gom nhớ thương trao cho gió cho [A] mây, ươm mộng xum [D] vầy
Âm thầm mơ bóng [G] người buồn vương khắp [D] trời
Gần nhau nhưng sao vẫn [Bm] xa vời
[Em] Ôi người yêu hững [A] hờ, mình tôi thẫn [G] thờ.
Tình câm muôn kiếp là [A] mơ
Lạnh lùng trăng [D] thu sắp tàn riêng tôi vẫn ngồi thương [D] nhớ.
[G] Nghẹn ngào tim tôi não nùng như lúc thu về thờ [D] ơ
Tôi vẫn yêu hoa màu [G] tím, nên mãi ôm duyên thầm [D] kín.
Yêu thiết tha nhưng không nói nên [A] câu âm thầm u [D] sầu