Vòng [Am] [F] [C] [G] chơi cả bài
===
Dù là [Am] mơ...
Thì anh đã cố giữ lấy những phút [F] đầu tiên.
Anh [C] xin em... giữ mưa ở [G] lại.
Dù là [Am] mơ...
Thì anh đã cố giữ lấy những phút [F] đầu tiên.
Anh [C] xin em... giữ mưa ở lại.
Anh [G] xin em... giữ mưa ở lại.
1st Verse:
Anh sợ cơn [Am] đau khiến anh trở nên bất tử.
Lúc ấy nỗi buồn sẽ lại về với tàn tro.
Anh đã cố [F] mua niềm vui mới về mặc thử.
Nhưng chẳng đâu vào đâu nên rồi cũng đành để đó...
Mưa! [C] Trút lên đầu anh mọi tâm tư.
Lúc này đây... Anh chỉ biết ậm ừ... dù
Anh ước [G] chuyện này chỉ là trò đùa thôi.
Anh là tội đồ của bản thân khi thế nào em cũng rõ rồi.
[Am] ...Ta lội ngược gió để ôm trọn lấy nhau.
[F] ...Rồi trong khoảng khắc ta quay lại phút bắt đầu.
[C] ...Em đưa tay với, hứa bên anh không thay đổi.
[G] ...Anh đưa tay với, nhưng em buông tay anh vụt.
Anh từng ví [Am] em như tài sản quý nhất.
Nên kỷ niệm cùng em anh giữ như kỷ vật.
Anh vẫn luôn giữ [F] cả những ngày mưa tầm tã nhất.
Nhưng em ơi... anh tệ quá phải không?
Anh đã từng tìm mọi [C] cách để khiến em hài lòng.
Tìm mọi cách cho đau thương trọn vẹn.
Em vẫn chưa từng [G] xem anh là nơi trãi lòng.
Anh giờ đây vẫn vậy... vẫn chân thành... còn em?...
Anh vụng về [Am] vẽ đời mình bằng màu xám tro.
Đại diện ác quỷ nên phần thần anh báng bổ.
Anh vẫn chưa [F] muốn quên đi những ngày tháng đó.
Em là điều tuyệt nhất tạo hóa đã ban cho.
Bởi vậy ngoài cô [C] đơn chỉ có thể là em thôi!
Đừng chờ đừng đợi vì anh vẫn luôn là Khói.
Em hãy cứ [G] đi đi anh ở đây được rồi.
Bảo nắng về đi anh hứa sẽ không hờn dỗi em.
Anh hứa không hờn dỗi em.
Không hờn dỗi em.
Chorus:
[Am] (Anh đã cố giấu hết những phút yếu đuối.
[F] Cố nhớ lấy từng phút đắm đuối bên em.
[C] Sao quên mau... yêu thương vờ như phôi [G] pha...
Là vì [Am] anh không tin rằng ta xa nhau.
[F] Em mang theo bình yên nơi anh tìm về.
[C] Em mang đi cơn mưa và những vấn [G] vương.
2nd Verse:
Em [Am] biết không? Cô Đơn bảo anh hãy tránh xa em ra.
Anh [F] biết… sau chia tay tất cả anh còn lại là...
Anh [C] biết… nếu tiếp tục thế này khác gì tự sát.
Nhưng anh [G] biết… làm thế nào khi giờ đây anh đã lạc...
Vào vòng [Am] tròn luẩn quẩn, đích thân anh tạo ra nó.
Cô Đơn của anh ơi! Em đừng ép anh phải từ bỏ.
Anh [F] vốn đã tự do, đừng cố bắt anh phải thay đổi.
Anh vốn sợ thay đổi, hãy cứ để anh thế này thôi... Được rồi...
Đường em [C] đi anh trãi hoa hồng đỏ.
Chờ em về ngập trời đầy vị mưa.
Lãng mạn của [G] anh mang tên em trong đó.
Nhưng Cô Đơn đã biến em trở thành người thừa.
Anh đã học [Am] cách chúc phúc cho người mình yêu.
Nhìn em hạnh phúc anh đã ổn hơn rất nhiều.
Anh thật không [F] cần một ai hiểu, Cô Đơn khác với một mình.
Cô Đơn không hình thù nhưng tính toán thật chỉn chu.
Chẳng có tình [C] yêu nào vĩnh cửu, nên em đừng hy vọng nhiều.
Gặp mặt để rồi xa.
Thân quen để thành lạ.
[G] Ta lỡ tạo ra những hư hao rồi trượt ngã.
Anh cũng hiểu mà... (Vũ trụ này vốn kiến tạo bởi dối trá...).
Em [Am] thấy đó... anh vẫn mâu thuẫn trong từng cung bậc cảm xúc.
Em [F] thấy đó... anh vẫn luôn giành tặng em những điều tuyệt vời nhất.
Em [C] thấy đó... đường em về anh trãi hoa hồng đỏ.
Em [G] thấy đó... em giờ đây đã trở thành người thừa.
Anh đã [Am] cố giấu hết những phút yếu đuối.
[F] Cố nhớ lấy từng phút đắm đuối bên em.
[C] Sao quên mau yêu thương vờ như phôi [G] pha...
Là vì [Am] anh không tin rằng ta xa nhau.
[F] Em mang theo bình yên nơi anh tìm về.
[C] Em mang đi cơn mưa và những vấn [G] vương.
******* Lên 1 tone Am -> Bm
Như anh từng [Bm] mơ... ước sao em mau quay về [G] đây.
Nói yêu anh... yêu như lúc [D] xưa.
Người ơi giờ em ở [A] đâu...?!?
Là vì [Bm] anh không tin rằng ta xa nhau.
[G] Em mang theo bình yên nơi anh tìm về.
[D] Em mang đi cơn mưa và những vấn [A] vương.
Ta xa [Bm] nhau được rồi.
Anh [G] xin em… giữ mưa ở lại.
Anh [D] xin em… [A]