Gia bách ngọc khanh
1 bài
Bản tình ca không hoàng thiện
tone [E#]==[G#]Tình giống như sóng biển tận ngoài đại dương xanh[G#]Anh sẽ luôn bên em nên đừng ngại thương anhSẽ có [B#m]vài hạt mưa hay sấm chớp còn vương ngang[B#m]Em giống như tiên nữ vương lại ở tại dương gian.Tình [G#]cảm và lòng yêu thương anh chôn giữ cất rồiAnh [G#]muốn được cùng em đi đến nơi bình yên đất trờiNơi cỏ [B#m]cây hoà vào tiếng gió với những tâm tư rất đờiCớ [B#m]sao bình yên anh nghĩ bây giờ nó lại mất rồi.Em [G#]ơi, chuyện tình mình tan vỡĐêm [G#]trôi, ngồi 1 mình than thởVới nỗi cô [B#m]đơn sầu lắng, sao mây không màu trắngBão [B#m]bùng về lại bên anh, anh ước là mai ngày nắng.Em [G#]cầm chặt tay anh đi cùng qua bao phong ba tìnhCòn [G#]anh sẽ ôm em lại va giữ em không xa mìnhAnh [B#m]luôn muốn một ngày em là người trong gia đìnhNụ [B#m]cười em tựa như nắng hoà mình vào bông hoa quỳnh.Qua kẽ [G#]tay rồi đến ánh mắt lẫn vào đó là bờ môiMột [G#]ngày và nắng chớm tắt hình bóng ấy đã mờ trôiÁnh [B#m]đèn khuất sau tiếng nhạc đêm xuống rồi mình kề đầuDù [B#m]mai đi sao chăng nữa, ta vẫn luôn nghĩ về nhauEm [G#]ơi[G#]Ngày nắng, ngày nắng cớ sao lại [B#m]đêm dài đêm dài [B#m][G#] [G#] [B#m] [B#m]Chào sớm [G#]mai bằng cốc cà phê và anh ngồi nhâm nhiCớ [G#]sao hình bóng em cứ chạy trong tâm tríBên [B#m]thềm bao nhiêu lá là bấy nhiêu tên emNếu [B#m]em là diêm vương anh nguyện bi đầy xuống âm trìEm [G#]ơi có nhớ đến cảm giác ấy lần đầuGiận [G#]hờn tách biệt và ta cảm thấy cần nhauAnh [B#m]nghĩ bây giờ hay là mấy lần sauNiềm [B#m]đau là vụt mất khiến ta phải tìm nhau.Đôi [G#]lúc những lần cãi vã em bảo vì thương nên khócNó [G#]sẽ là những hạt buồn và nó còn vương lên tócTình [B#m]cảm anh dành cho em anh không muốn mờ điVà [B#m]nếu như em có buồn đừng để lệ cuốn bờ miNgày [G#]đầu ta có được nhau tưởng chừng như rất vất vảNếu [G#]như đánh mất em rồi thì anh đánh mất tất cảSớm [B#m]mai ở lại em đối với anh rất quan trọngGửi [B#m]gió một chút yêu thương tấm lòng này lan rộngEm [G#]ơiNgày [G#]nắng ngày nắng cớ sao lại [B#m]đêm dài đêm dài [B#m]⠀⠀
Sáng tác:
Gia bách ngọc khanh