Sino
2 bài
Út Ơi
Lâu lắm [Bb] rồi Út chưa về từ ngày Út rời xa quêÚt [D#] lên Sài Gòn tráng lệ Út đã không hẹn ngày vềÚt [Bb] nỡ quên câu dân ca ngọt ngào của quê mìnhBấy lâu [D#] nay vẫn mang trong tim dù cho nắng mưa vẫn trọn tìnhÚt còn [Bb] nhớ hay là không con sông kỉ niệmKhi [D#] xưa còn thơ hay ra đây chơi trốn tìmNhiều [Eb] lúc Út giận dỗi phải dỗ dành bằng hoa lục bìnhMàu [Bb] hoa mà Út thích nhất khi tới mùa nở tím cả quê mìnhSáng [Bb] nay hay tin Út đã trở về quê nghèoSau [D#] bao năm tháng ngược xuôi, Út đã mang tình tôi theoLòng tôi [Bb] vui như nở ngàn hoa sao bao ngày nắng khô héoCuối [D#] cùng thì đã gặp lại Út bước trên bờ đê cong ngoằn ngèoÚt đã [Bb] về thật rồi Út đẹp đẹp như con [D#] gái của Sài GònNhưng mà [Bb] sao hôm nay thay đổi khi Út [Eb] về ai đưa đónNghe lòng một thoáng đượm buồn hoa tím [Bb] ơi giờ còn đâuGhi lại nỗi nhớ năm xưa thời gian [Em] ơi hãy xóa màu Út ơiChợt nghe tiếng “Út [D#] ơi” năm [Bb] nào [Db] sao ngỡ [D#] như anh còn chờ [Bb] em[Em] Lời nguyện ước hoa [D#] tím lục [Bb] bình [Db] nay bến sông con [D#] đò em gửi [Bb] anhTôi biết anh [Bb] buồn về cô Út ngày hôm quaNghe bà con lối [D#] xóm kể lại cho nôm na.Sự việc cô Út trở [Bb] về và đi chung với người khác.Khoác trên mình không phải ba [D#] ba còn đeo trên tay là vòng bạcKhông còn là người con [Bb] gái nết na và chất phátCũng chẳng còn là cô Út [D#] nhỏ ngày xưa tôi bắt nạtCô đã thay đổi [Eb] chỉ trong hai năm mới đây thôiThời gian qua ngắn [Bb] vừa mới chớp mắt tưởng như trôi qua đã mấy đờiVà tôi còn [Bb] nhớ lúc cô đi cô còn hứaHứa với thằng [D#] điền con bà sáu dưới trời mưa.Khi trở về thì em [Bb] đây sẽ trở thành vợ anh nhé.Rớt nước mắt chuyện tình hai [D#] người ôm nhau khóc ngoài sau hè.Giờ thì còn gì [Bb] đâu ngoài nhánh hoa lục bình tím.Phận tôi người [D#] ngoài nên không thể can thiệp.Nhìn thấy anh đang gục [Eb] ngã lấy rượu và giải sầu.Út thì vui đi coi [Bb] mắt biết xung quanh có ai đâu.[Em] Ngày em đi tiếng [D#] chim sau [Bb] vườn [Db] thương khóc [D#] cho thân phận bèo [Bb] trôi[Em] Nơi thành đô gấm [D#] hoa son [Bb] vàng, [Db] Anh hãy quên đi [D#] người con gái [Bb] xưaTui biết anh [Bb] buồn nhưng mà có gì đâu mình cạn lyĐã là tiếng [D#] yêu thì dẫu muôn đời à khi đến chết vẫn mang điÚt đã không [Bb] còn không còn là Út chỉ riêng anh buồn, còn Út hạnh phúcMà ở bên [D#] sông người ta đám cưới, thì anh phải cười xem như câu chúcMột vùng [Bb] quê bình yên, cần tình cảm hơn vật chấtNhưng khi đi [D#] xa ai đã thay lòng có lẽ bản chất bị trôi lạc mấtDòng chảy [Eb] đời này, anh à thật khó đoánThôi thì anh [Bb] nói với cổ lời tạm biệt, và xem đây là phép phép toánVì ngày [Bb] mai ai bước lên kiệu hoa – bà con xem[D#] Cô Út của ngày nào yêu anh Điền giờ thay tênCô [Bb] đi cùng một người thành thị, nhưng có vẻ không chất phátNhư đôi chân [D#] trần ngày nào đất cát đã thay vào đó đôi giày rất đắtThôi anh [Bb] à hãy để nó trôi như đám lục bìnhAnh còn bạn [D#] bè, bà con quanh mình và anh đâu chỉ có một cuộc tình[Eb] Chiều hôm nay, phía bờ đê hoàng hôn thật đẹp[Bb] Ai về bên sông, còn ảnh ở lại ảnh khóc đó Út [Em] ơiChợt nghe tiếng “Út [D#] ơi” năm [Bb] nào [Db] sao ngỡ [D#] như anh còn chờ [Bb] em[Em] Lời nguyện ước hoa [D#] tím lục [Bb] bình [Db] nay bến sông con [D#] đò em gửi [Bb] anh[Em] Nơi thành đô gấm [D#] hoa son [Bb] vàng [Db] anh hãy [D#] quên đi người con gái [Bb] xưa⠀
Sáng tác:
G5R Squad
Út Ơi 4
Anh vẫn hay [B#] ngồi để nhớ về em ở bến sông [A#] cũ xưa năm nàoHàng cây dừa [Eb] nước từng lá đong đưa vẫn dưới cơn mưa lâm râm ràoNgười ta nói [B#] em tham phú phụ bần chẳng cần vùng [A#] quê đầy cỏ cháyCòn anh nặng [Eb] tình mang mãi bóng hình của em trong con tim nhỏ nàyLục bình [B#] ơi sao vẫn còn thương anh cứ lênh [A#] đênh ở ngoài sôngSao em trở [Eb] về em đã không ở lại để cho lòng anh đỡ chờ mongThương em anh [B#] chưng cánh hoa đồng không hương phai [A#] sắc nét duyên hồngAnh vẫn ôm [Eb] trọn mối tình của mình từ khi em cất bước theo chồngHoa tím ngày [B#] xưa niềm duyên nức nở nép trong màu [A#] nhớ người ơiMàu hoa chung [Eb] thủy em đã nỡ bỏ lại năm tháng phai nhạt nơi buồn rơiTội cho người [B#] thương anh đã đến sau em vì lòng anh [A#] vẫn mang nặng tìnhThương người ra [Eb] đi thương luôn người ở lại ôm bao cay đắng trai phận mìnhKể từ [B#] đây bước chân khó nhọc vẫy sầu giọt [A#] kiếp đi tìm emThành phố quá [Eb] rộng không tìm được em anh phải lang thang khi về đêmLỡ mang thân [B#] tằm anh trả nợ tơ em ơi giờ [A#] em đang ở đâuHãy về với [Eb] anh sống dưới mái tranh buồn vui kiếp này chẳng nặng sầuTrời [B#] nghiêng thì có thể trống lòng người tan [A#] vỡ có vá được không?Hơi [Eb] thở trái tim mình sống biển tình bão tố đầy gió ngược giôngĐôi [B#] ta như lớp vỏ bọc nhân tình thay [A#] đổi từ lâu bên trongCố gắng nắm [Eb] lấy nhưng sự đau lòng ẩn mình vào sâu trong màn đêm hồngNhưng mà [B#] nàng buông tay ta che đi [A#] nửa đời phiêu bạc[Eb] Ta đã hôn mắt nàng nên thấu hiểu hết cả thể xácBiết [B#] đời xô đẩy để cho 1 bậc nam nhi vương [A#] vấn xót xa cũng bởi vì nặng chữ tìnhPhong [Eb] trần lưu danh thì có được đâu mấy khi viết lên mấy câu để trọn vẹn lá thư tình[B#] Người nỡ [A#] quên câu thề [Eb] xưa muộn màngLá rơi [B#] đầy trước [A#] sân một cơn gió [Eb] nhẹHoa vẫn [B#] nở, hoa tàn [A#] nhanh anh rời [Eb] đi như khói mâyKiếp tương [B#] phùng có [A#] chăng như giấc [Eb] mộngAnh [B#] không hẹn em kiếp sau kiếp nay có [A#] mến thương nhau thì vềĐâu [Eb] phải ai cũng biết đâu khi duyên đến khó nhưng đi thì dễAnh biết trần [B#] gian như 1 giấc mơ thiên hạ giành [A#] giựt nhau đến bất ngờVà, [Eb] rồi tình lại dang dở để cho kỉ niệm động sâu đáng nhớSau mình [B#] không xóa tan khổ lụy để cho sương [A#] gió đừng nhiễu dạ yUống [Eb] cạn hết bầu sơn thủy đến khi vạn vật xung quanh ngà điSống [B#] trong cõi nặng nghìn trùng mặc cho gian [A#] nan chân lắm sình bùnKhông được trọn [Eb] vẹn 1 mối tình chung lí do là ai cũng nhận mình đúng[B#] Em đi qua nhà tiếng sóng xanh [A#] vẫn xô vào bờKhi [Eb] đêm nặng gió sương lạnh quấn quanh anh đâu nào ngờVà 1 mình [B#] trong cô đơn lang thang từng [A#] bước phố quen mịt mờVà tình vụt [Eb] vay như ánh ban mai lại thấm trên mấy câu thơVà còn [B#] ai, khi đông vừa [A#] qua xuân vừa đến[Eb] Lá với gió đã cuốn bóng dáng em xa, xa rời tôiNếu em bước [B#] đi thế thì thôi tôi [A#] như chẳng lối đường đờiNước mắt [Eb] rơi thấm ướt bờ môi cũng chỉ có tôi với ly rượu mờiEm [B#] đứng trên cầu ngắm cảnh người đứng trên [A#] lầu lại ngắm nhìn emAnh [Eb] biết phận mình là người phía sau luôn cố che chở tình duyênThiên [B#]hạ thị phi mặc đời và còn người [A#] nhà họ nghĩ mình điênAnh luôn khó [Eb] khăn khi ở cạnh em anh đâu cảm nhận là do mình phiềnBởi nỗi mong [B#] chờ sẽ sớm bạc đầu trôi cùng lạc [A#] lõng biết đi về đâuChỉ [Eb] mãi giận hờn và nhớ không muốn em đi bên người kề nhauCha mẹ ban [B#] cho tiếng khóc chào đời bây giờ lại [A#] khóc tiếp người xa xămHoàng hôn [Eb] kia em có nào đợi trở lại xóm cũ anh còn ai ra thăm…[B#] Người nỡ [A#] quên câu thề [Eb] xưa muộn màngLá rơi [B#] đầy trước [A#] sân một cơn gió [Eb] nhẹHoa vẫn [B#] nở hoa tàn [A#] nhanh anh rời [Eb] đi như khói mâyKiếp tương [B#] phùng có [A#] chăng như giấc [Eb] mộng[B#] Quên đi đường [A#] về [Eb] ngó sau ai chờ[B#] Gió vi [A#] vu ai đứng [Eb] nhìnNgày nhạt [B#] quá xa [A#] xôi ai nhớ [Eb] ngườiLặng nghe [B#] tiếng mưa [A#] đêm mà nát [Eb] tanTrời [B#] nghiêng thì có thể trống lòng người tan [A#] vỡ có vá được khôngHơi [Eb] thở trái tim mình sống biển tình bão tố đầy gió ngược giôngĐôi [B#] ta như lớp vỏ bọc nhân tình thay [A#] đổi từ lâu bên trongCố gắng nắm [Eb] lấy nhưng sự đau lòng ẩn mình vào sâu trong màn đêm hồngNhưng mà [B#] nàng buông tay ta che đi [A#] nửa đời phiêu bạc[Eb] Ta đã hôn mắt nàng nên thấu hiểu hết cả thể xácBiết [B#] đời xô đẩy để cho 1 bậc nam nhi vương [A#] vấn xót xa cũng bởi vì nặng chữ tìnhPhong [Eb] trần lưu danh thì có được đâu mấy khi viết lên mấy câu để trọn vẹn lá thư tình⠀
Sáng tác:
G5R Squad