Ngô Càn Chiếu
1 bài
Tơ chiều
1. Ngày dần [D#] trôi màn chiều ngàn nơiMây lang [E7] thang về phía chân [Bb] trờiBờ sông xưa có còn trông [Cb] mongThương cánh buồm hun hút ngàn [Db] khơi. [B7]Ngày dần [D#] qua chiều buồn tàn hơiNghe con [E7] tim thổn thức bao [Bb] lờiNiềm riêng [Cb] tư dâng cao chơi [A#] vơiTình còn [B7] không hay đã xa [D#] xôi.ĐK:Thuyền lênh [Cb] đênh nơi miền trùng [Db] khơi[B7] Người nghe chăng câu vọng à ơiThênh [D#] thang từ miền xa biển [Bb] trờiMênh [Cb] mông lời thiên thu rã [Db] rờiNhắn nhủ bao niềm chưa [B7] vơi.2. Chiều giăng [D#] tơ từng hạt sương rơiLạnh bờ [E7] vai dạ cũng rối [Bb] bờiNgười về đâu nhắn dùm tôi đôi [Cb] câuMơ ước về chốn cũ xa [Db] vời. [B7]Đan ai [D#] ngân tơ chùng buông lơiHàng cây [E7] nghiêng trong gió rạc [Bb] rờiChiều phai [Cb] phôi theo hoàng hôn [A#] rơiĐêm xuống [B7] dần sầu mãi không [D#] vơi.⠀
Sáng tác:
Ngô Càn Chiếu