icon music Ảnh nghệ sĩ Tôi Xin Chọn Người
Tôi Xin Chọn Người ĐK: Tôi xin chọn người, tôi xin chọn [Eb]người làm gia nghiệp tôi mãi [Em]mãi.Trọn đời [Eb]tôi trót cả đời [F#]tôi, trọn tuổi [B#]xuân dâng cả tình [Gm6]yêu luôn với ước [Bbm]mơ. Trọn niềm [Eb]tin yêu với sướng [Gm6]vui, cùng nghìn [C7]đau thương với đắng [Em]cay thăng trầm thay [Bbm]đổi. Dù thời [Eb]gian núi lở sông [F#]bồi, Tôi xin chọn [A7]người, Tôi xin chọn [Eb]Người.1/ Điều mong [Eb]ước tôi luôn [F#]luôn sống niềm phó [B#]thác nơi tay [Bbm]người trong tay của [Eb]Người.Cho khó [Em]khăn hiểm nguy lao[F#] lung, tôi vẫn [B#]luôn tình yêu kiên [Bbm]trung cho mặc sóng [A7]gió. Vì có [Eb]bên cạnh tôi luôn [Gm6]luôn. Người ủi [A#]an giờ tôi cô [Em]đơn mây mù u [A7]ám. Tôi vững [F#]tâm cậy trông thiên [A#]nhan, dẫn bước [B#]tôi từ nơi nguy [A7]nan đau [Eb]buồn.2/Nhiều những[Eb] lúc tôi đau [F#]thương mỏi mòn chua [B#]xót bao nhiêu [Bbm]người quanh tôi nhạo [Eb]cười. Tôi hiến [Em]dâng đời cho tha [F#]nhân, được trả [B#]công bằng bao oan [Bbm]khiên tủi nhục bôi [A7]bác.Vì có [Eb]bên cạnh tôi luôn [F#]luôn. Người ủi [A#]an giờ tôi cô [Em]đơn mây mù u [A7]ám. Tôi vững[F#] tâm cậy trông thiên [A#]nhan, dẫn bước[B#] tôi từ nơi nguy [A7]nan đau [Eb]buồn.3/ Vì nhân [Eb]thế tôi luôn [F#]luôn sống đời nhân [B#]chứng, đem tin [Bbm]mừng rao cho mọi [Eb]người. Bao khó [Em]khăn hàm oan tai [F#]ương, vây bám [B#]quanh và gây đau [Bbm]thương dập vùi không [A7]nương. Vì có [Eb]bên cạnh tôi luôn [F#]luôn. Người ủi [B#]an giờ tôi cô [A#]đơn mây mù u [A7]ám. Tôi vững [F#]tâm cậy trông thiên[A#] nhan, dẫn bước [B#]tôi từ nơi nguy [A7]nan đau [Eb]buồn.4/ Làm tôi [Eb]tớ tôi luôn [F#]đem đến niềm an [B#]ủi cho ai [Bbm]buồn đau trong lệ [Eb]sầu. Nhưng chính [Em]tôi từng đêm mênh[F#] mang, trong vũng [B#]đêm sầu đau [Bbm]thênh thang như chẳng lối [A7]thoát.Vì có [Eb]bên cạnh tôi luôn [F#]luôn. Người ủi [A#]an giờ tôi cô [Em]đơn mây mù u [A7]ám. Tôi vững [F#]tâm cậy trông thiên [A#]nhan, dẫn bước [B#]tôi từ nơi nguy [A7]nan đau [Eb]buồn.⠀⠀ Sáng tác: Ngọc Kôn
icon music Ảnh nghệ sĩ Ca dao tình Chúa
Ca dao tình Chúa Tone gốc Dm: kẹp Capo 5=================================ĐK. [Bb]Bao la tình Chúa yêu con, bao [A#]la tình Chúa yêu [Bb]conTựa [Db]như bể [Bb] cả, bể [Em]cả mỏi [D#]mòn tăm [Bb]hơi.[Bb]Yêu con từ thưở muôn [Db]đời, yêu [A#]con từ thuở muôn [Bb]đờiTừ [Eb]khi là khi chưa [D#]có mặt [A#]trời là mặt [Bb]trăng.[Bb]Yêu con gánh chịu bao lần, bao [A#]nhiêu là nhiêu đổ [Bb]vỡVong [Eb]ân đổ [Em]vỡ, vong [D#]ân tội [Bb]tình.[Bb]Vì yêu, vì [A#]yêu Chúa [Db]chịu lặng [A#]thinh[Bb]Mang bao nỗi khổ quên [A#]mình, là [D#]mình vì [Bb]con.1. [Bb]Từ trong hoang sơ hoang [A#]sơ Chúa đã [Db]định dựng nên [A#]con.[Bb]Từ trong hư vô [Em]hư vô Ngài [Bb]đã tác nên hình [Db]hài[A#]Ngài đã tác nên hình [Bb]hài.[Bb]Ngài nuôi con, Ngài nuôi [A#]con bằng [Db]tình thương [A#]yêu Bằng thiên [Bb]ân huyền nhiệm cao siêu.Con không biết lấy [Db]gì đền [Em]đáp [D#]tình [Bb]yêu.ĐK. [Bb]Bao la tình Chúa yêu con, bao [A#]la tình Chúa yêu [Bb]conTựa [Db]như bể [Bb] cả, bể [Em]cả mỏi [D#]mòn tăm [Bb]hơi.[Bb]Yêu con từ thưở muôn [Db]đời, yêu [A#]con từ thuở muôn [Bb]đờiTừ [Eb]khi là khi chưa [D#]có mặt [A#]trời là mặt [Bb]trăng.[Bb]Yêu con gánh chịu bao lần, bao [A#]nhiêu là nhiêu đổ [Bb]vỡVong [Eb]ân đổ [Em]vỡ, vong [D#]ân tội [Bb]tình.[Bb]Vì yêu, vì [A#]yêu Chúa chịu lặng thinh[Bb]Mang bao nỗi khổ quên [A#]mình, là [D#]mình vì [Bb]con.2. [Bb]Từ trong xa xăm xa [A#]xăm Chúa đã [Db]định chọn riêng [A#]con.[Bb]Từ trong vô minh [Em]vô minh ân [Bb]thánh giúp con phục [Db]hồi[A#]Ơn thánh giúp con phục [Bb]hồi. [Bb]Ngài nâng con, Ngài nâng [A#]con bằng [Db]nguồn ân [A#]thiêngVà đưa [Bb]con vào hàng dân riêng.Con không biết lấy [Db]gì đền [Em]đáp [D#]tình [Bb]thương.ĐK. [Bb]Bao la tình Chúa yêu con, bao [A#]la tình Chúa yêu [Bb]conTựa [Db]như bể [Bb] cả, bể [Em]cả mỏi [D#]mòn tăm [Bb]hơi.[Bb]Yêu con từ [Db]thưở muôn đời, yêu [A#]con từ thuở muôn [Bb]đờiTừ [Eb]khi là khi chưa [D#]có mặt [A#]trời là mặt [Bb]trăng.[Bb]Yêu con gánh chịu bao lần, bao [A#]nhiêu là nhiêu đổ [Bb]vỡVong [Eb]ân đổ [Em]vỡ, vong [D#]ân tội [Bb]tình.⠀ Sáng tác: Ngọc Kôn