Chiếc Hộp Nhạc
Tone [Db][A#]Làm việc nhiều đến nỗi [Db]Anh hay quên em tầm từ chiều đến tối ( [D#]và)Quên luôn điều em nói, [Cb]Rằng cuộc đời mình toàn là điều đen tối ( nên [A#]ta) Phải cùng cười say đắm, [Db]dù bình thường đời toàn là cay đắng ( bên [D#]tai).Mình là người may mắn, vì [Cb]đôi chân mình đâu chịu ngồi ngay ngắn ( đâu).[A#]Đến những nơi thật xa, Khi trang mới đó chưa lật ra,Hạt [Db]nắng rơi trên mặt ta, bao ngọn gió đó ôm chặt ta,Khi lòng [D#]mình nhiều điều muốn nói Và cây cối làm bạn tâm giao Nếu nhà [Cb]mình là cả thế giới, Nó to hơn khách sạn năm sao.Đời [A#]trói ta khỏi làn khói xa bên đường và,[Db]Nói ta phải tìm lỗi ra em ơi,Mình thừa [D#]nỗi đau, đừng lừa dối nhau thêm vàChặng đường [Cb]khó quên vì đã có em bên đời.[A#]Quên hết sầu đơn côi, Khi con tàu bơm khói.[Db]Ta sẽ giàu nhanh thôi Nhưng là giàu cơn đóiĐôi [D#]chân không lo ưu phiền, đi thay cho du thuyềnNhưng [Cb]đây là thứ em yêu hơn cả màu son mới.Anh [A#]em ta biết là bạn, cho yêu đương siết nồng nàn,Trăng [Db]sao là chiếc la bàn, ta đang không thiết vội vàng,[D#]Chim hót tiếng ca vang, khi cây đang viết ra nhạc, và[Cb]đang biết ca vang, như bên tay trong chiếc hộp nhạc.Thành [A#]phố này đông quá, ta đang cố mà xông ra.Mặt trời [Db]ló rạng trong ta, nhìn đây đó ngàn bông hoaNiềm vui [D#]khó cảnn xông pha, Cuộc đời có cần phong baKhi ta [Cb]nhận đủ đau đớn và rồi nó phản công ta ey[A#]Mình cùng gần nhau thêm chút, khi màn sương rét [Db]cực Hoạ đời này như cây bút vì ta thương hết [D#]mựcBiết đâu lỡ sau giàu , cứ đi cho đỡ đau [Cb]đầu Vì đôi chân ta đang nói rằng mình chưa biết [A#]gục.[A#]Quên hết sầu đơn côi, Khi con tàu bơm khói.[Db]Ta sẽ giàu nhanh thôi Nhưng là giàu cơn đóiĐôi [D#]chân không lo ưu phiền, đi thay cho du thuyềnNhưng [Cb]đây là thứ em yêu hơn cả màu son mới.Anh [A#]em ta biết là bạn, cho yêu đương siết nồng nàn,Trăng [Db]sao là chiếc la bàn, ta đang không thiết vội vàng,[D#]Chim hót tiếng ca vang, khi cây đang viết ra nhạc, và[Cb]đang biết ca vang, như bên tay trong chiếc hộp nhạc.⠀
Sáng tác:
Lời Không Nói
Cô [A#]ta dạo quanh thành phố với một con tim vỡ tanLy cà [D#]phê còn chưa kịp vơi cạnh bên bộ [D]phim dở dangKhông [Bb]may khi kết thúc cuộc tìnhLà cô phải [Fbm]đi theo chiếc bóng của mìnhAnh [A#]ta dạo quanh thành phố với một con tim nát tanVô tình [D#]hai người khi chạm nhau, bản tình [D]ca hát vangCon [Bb]tim như... đã vá nhiều phầnĐôi [Fbm]ta .. cùng bước dưới chiều tànMột và [A#]hai và ba tuần qua, anh vẫn chưa nói yêuVà dù những chiếc [D]hôn đã ngọt ngào, tận từ sáng tới chiềuCô vẫn [Bb]đang chờ đợi, khoảnh khắc anh mở lờiNhưng [Fbm]anh vẫn chưa nói yêu...Vì sao lại [A#]thế?Mình đã gặp nhau từ lúc mà ta [E7]đớn đauVậy sao lời nói từ anh vẫn luôn [Bb]đến sau?Vì anh đã nghĩ rằng ta chẳng cần [Fbm]phép màu ? ( wow u wow )Vậy tại [A#]sao sau bao bão giông cuộc đời thì [E7]anh vẫn chẳng nói ra?Vậy tại [Bb]sao không cho chúng ta một lời dù [Fbm]cho là lừa dối ta?Vì cuộc [A#]sống vốn dĩ lạ lùng một ngày chẳng [E7]biết ta sẽ ra saoNên em vẫn mong [Bb]chờ ...từng câu nóiThêm [Fbm]một lần sau cuối... no [A#]nooVà một tháng hấp tấp cũng đã trôi [E7]quaTa bên nhau nhưng anh vẫn chưa nói [Bb]raVậy là anh chẳng muốn thứ giữa đôi [Fbm]ta ?Hay trước giờ anh vẫn luôn chỉ là một người dối [A#]trá?Hay đó chỉ là trò đùa mà anh [E7]trao?Thề nguyện cùng nhiều cô gái trước ánh [Bb]saoVà tin rằng họ chẳng còn cách [Fbm]nào rời xa[A#]?Cô [A#]ta chẳng muốn niềm đau dâng tràn lên khóe miNên cô vội [E7]buông lời muốn rời xa dù biết là anh sẽ điCô [Bb]ta như đã thấy nhiều lầnCon [Fbm]tim như đã chết nhiều phầnAnh [A#]ta đột nhiên lặng lẽ, bước về nơi phố quenBỏ lại [E7]cô cùng những suy nghĩ dù cho là hơi nhỏ nhenAnh [Bb]ta không nói một lời nàoRa [Fbm]đi không có một lời chào...Vậy tại [A#]sao sau bao bão giông cuộc đời thì [E7]anh vẫn chẳng nói ra?Vậy tại [Bb]sao không cho chúng ta một lời dù [Fbm]cho là lừa dối ta?Vì cuộc [A#]sống vốn dĩ lạ lùng một ngày chẳng [E7]biết ta sẽ ra saoNên em vẫn mong [Bb]chờ ...từng câu nóiThêm [Fbm]một lần sau cuối... no [A#]nooLúc mà [A#]em đọc những dòng thư này, anh không hề nghĩ rằng như vậy.Anh [E7]chưa từng nghĩ mình yêu một ai đậm sâu để tim mình lưu đàyAnh [Bb]đang phải đi thật xa, xa hơn cả nơi mà em từng nghĩ ra.Không [Fbm]thể tìm cách trốn tránh, khi thần chết lăm le để ý ta.Xin [A#]lỗi vì đã lừa dối, xin lỗi vì đã vội vàngXin [E7]lỗi vì căn bệnh đó anh không nói ra dù đã muộn màngXin [Bb]lỗi vì không thể quên tên, khi màn đêm đen, khi phố lên đènXin [Fbm]lỗi vì không thể ngăn bản thân đã muốn bên [A#]em...Vậy tại [A#]sao sau bao bão giông cuộc đời thì [E7]anh vẫn chẳng nói ra?Vậy tại [Bb]sao không cho chúng ta một lời dù [Fbm]cho là lừa dối ta?Vì cuộc [A#]sống vốn dĩ lạ lùng một ngày chẳng [E7]biết ta sẽ ra saoNên em vẫn mong [Bb]chờ ...từng câu nóiThêm [Fbm]một lần sau cuối... no [A#]nooCô [A#]ta dạo quanh thành phố với một con tim vỡ tanLy cà [D#]phê còn chưa kịp vơi cạnh bên bộ [D]phim dở dangKhông [Bb]may khi kết thúc cuộc tìnhLà cô phải [Fbm]đi theo chiếc bóng của mình⠀
Sáng tác: