Vòng Tay Ấm
Bàn [Db]tay ấm, bàn [A#m]tay thon, vòng [D#]tay siết chặt. Tựa [Bb]vai mình kể [Cb]nhau nghe [Db]bao điềuBàn [Db]tay ấy gầy [A#m]sương gió, rồi [D#]sờn chaiVậy [Bb]mà chẳng thể giữ [Cb]em ở [Db]lại. Bàn [Db]tay níu, bàn [A#m]tay buông, vòng [D#]tay rã rờiNhìn [Bb]em giờ hạnh phúc [Cb]trong vòng [Db]tay người. Vì [Db]sao nỡ đành [A#m]vội quên một [D#]vòng tayNgày [Bb]nào dìu nhau bước [Cb]tay trong [Db]tayTưởng [Db]chừng đã có thể nắm được cả thế [A#m]giới trong lòng bàn tay. Dù nhận [D#]ra ta đâu thể giữ ngay cả khói thuốc hay là tàn bayDẫu [Bb]đôi tay đã rạn dày, [Cb]hơi ấm vẫn tràn đầy Thì [Db]thế giới đó vẫn càng rời xa nơi yêu thương có hạn này. Thứ sau[Db] cùng còn giữ lại trong vòng [A#m]tay là khoảng trống đã từng [D#]thử vội nắm lấy một bàn tay khác nhưng chẳng giống.Kiếm [Bb]tìm điều gì thêm nữa trong khi xúc [Cb]cảm bằng khôngvì đó đâu [Db]phải là đôi bàn tay thân thuộc mà mình hằng mong. Ta chẳng chấp [Db]nhận vị trí trong em mình nhận [A#m]saita đâu phải điều gì [D#]lớn lao hơn là người bạn traiVà chắc có lẽ giờ [Bb]này em cũng đang đan tay vui[Cb] vầy cạnh ai. Đành tự [Db]mình học cách sưởi lấy đôi tay vốn đầy sạm chai[Db]Dẫu vẫn biết mai chia [A#m]xa duyên đôi ta sẽ [D#]kết thúc buồn[Bb]Thì thôi đành [Cb]quên đi mặc [Db]lệ vẫn tuôn[Db]Giấu nước mắt câu chia [A#m]tay trên môi em sao [D#]quá đau lòngMột [Bb]vòng tay ấm, một v[Cb]òng tay đã xa. Bàn [Db]tay níu, bàn [A#m]tay buông, vòng [D#]tay rã rờiNhìn [Bb]em giờ hạnh phúc [Cb]trong vòng [Db]tay người. Vì [Db]sao nỡ đành [A#m]vội quên một [D#]vòng tayNgày [Bb]nào dìu nhau bước [Cb]tay trong [Db]tayGiá như có [Db]thể xoá tất cả chỉ bằng một [A#m]cái gạt taygiống cách [D#]em buông yêu thương xuống thì chắc có lẽ thật hay.Những lời sâu [Bb]đậm em bỏ lại từ mai rồi [Cb]sẽ nhạt ngaycũng đơn [Db]thuần như hạt bụi, hạt còn vương mãi hạt bay. Dù chẳng [Db]thành nhưng chẳng đành lòng quên [B,]đivà nếu có ngày gặp [D#]lại liệu có nhớ ta tên gì? Vẫn biết là tim lại [Bb]đau khi nhắc lại điều không nên [Cb]nghĩmà mỗi lần như vậy [Db]hạt sương nào vô tình đọng trên mi. Giờ phải cất ký ức [Db]vào đâu? Vì còn nơi [A#m]nào đâuCó những nỗi [D#]buồn mà ta đã chẳng còn muốn đào sâu. Chút dư ảnh [Bb]sót lại sẽ là khoảnh khắc [Cb]nào sau Lời tạm biệt [Db]cuối cùng tới đôi bàn tay từng vẫy chào nhau[Db]Dẫu vẫn biết mai chia [A#m]xa duyên đôi ta sẽ [D#]kết thúc buồn[Bb]Thì thôi đành [Cb]quên đi mặc [Db]lệ vẫn tuôn[Db]Giấu nước mắt câu chia [A#m]tay trên môi em sao [D#]quá đau lòngMột [Bb]vòng tay ấm, một v[Cb]òng tay đã xa. Bình [Db]yên nhé, và [A#m]mai đây phải[D#] hạnh phúcDù [Bb]rằng anh sẽ nát [Cb]tan cõi [Db]lòngNgười [Db]yêu hỡi cầm [A#m]tay nhé, một [D#]lần cuốiDù [Bb]lòng chẳng đành nỡ [Cb]quên một [Db]vòng tay.⠀
Sáng tác: