Tuấn Ngọc Du
1 bài
Cô Đơn Cũng Không Khóc
Verse:Người ta vẫn [Bb]cứ cô đơn là thếNgười ta vẫn [Db]cứ cô đơn đi vềNơi [Em]phía mặt trời soi [D#]dấu cuộc đờiMà sao [Eb]nghe tâm hồn chơi [D]vơiDù cô đơn [Bb]vẫn không khi nào khócDù cô đơn [Db]vẫn mình ta mỉn cườiNgồi [Em]nhớ một người, ngồi [D#]hát một mìnhYêu thương [Eb]xưa bây giờ lặng [E7]thinhĐiệp khúc:Giá như ta có [Bb]thể ôm ai và [Eb]khócGiá như ta có [Db]thể tựa vai trách [A#]mócGiá như ta có [Em]thể tìm nhau và [Eb]thấyGiá như ta không [Bm7b5]nhìn em đang đổi [E7]thayThì chắc cô đơn giờ [Bb]này không đau đớn [Eb]thêmThì chắc vẫn đang tìm [Db]được cảm giác ấm [A#]êmHãy cho anh một [Em]lần cô đơn được [Eb]khócĐể [Bm7b5]rồi quên hết mình [E7]từng yêu em thế [Bb]nào⠀⠀
Sáng tác:
Tuấn Ngọc Du