Lộc
3 bài
Bốn Ngàn Ba Trăm Cây Số (4300KM)
Capo 1===Một [D#]sớm đầu thu, anh không thấy mình trong gươngVì [A#m]anh đâu như người ta anh cần chi vài đồng lươngTừ [D#]3 giờ khuya anh chờ vầng dương lên cao dầnTừng cơn mộng [A#m]du đưa anh về nhà gặp em và con qua bao lần[D#]U u u u u Hợp đồng này [A#m]chăn dắt anh và xem như miếng mồi thơm[D#]U u u u u Chỉ còn mình [A#m]anh nằm trên sàn nhà mà không có em bên nồi cơm[D#]Hết giờ, công trường này in chân anh ngày qua ngàyCon [A#m]út thằng hai không còn nghe cha mày la rầyTa mang [D#]thêm bao phiền lo nhiều hơn biên lai trên bàn mìnhCó chăng [A#m]bao nhiều buồn vui khi ta nhìn nhau qua màn hìnhMột [D#]sớm đầu thu, anh không thấy mình trong gươngAnh đâu [A#m]giống như người ta anh cần chi vài đồng lươngAnh không [D#]mong ngày mai lại tới và mang theo điều gì chào đónAnh cần 1 [A#m]cơn mộng du đưa anh về nhà gặp em và con Sáng hôm [Bb]đó anh thức dậy, bên trong căn phòng chật chội vì lắm điều phiềnChẳng [A#m]hay là anh đã lầmĐời chẳng dễ dàng hơn khi nắm nhiều tiền nhưng [D#]quá nhiều điều kiệnMấy ai mà rủ lòng thương cho lũ đồng hương4 [Bb]ngàn 300 cây số là giá phải trả vì tin người ta nhiều chuyện. Và, đời anh chẳng xa hoa khi qua bên Nhật[A#m]Ngoài mấy thằng VN thì đâu có ai gọi anh bằng đúng tên thật?[D#]Hồi anh còn ở nhà anh làm trụ cột, giờ anh làm khuân vác[Bb]Ngoài em ra chắc đâu ai biết anh giấu điều gì ở trong thân xác [A#m]Anh chỉ muốn kiếm tiền để em ở quê mua được căn nhàCho thằng [D#]hai, con Trúc đi học không phải dậy sớm chăn vịt chăn gà.Anh gửi [Bb]mấy trăm triệu về nhà nhưng thiếu vòng tay mà ôm tụi nhỏAnh [A#m]thiếu những lúc bên em loay hoay trồng cây ở sau bụi cỏAnh [D#]thèm cái mùi lúa chín, tiếng đùa vui bên cái ao rộngThèm ngủ [Bb]gật vào ngày chủ nhật không phải mặc đồ bảo hộ lao độngNhưng vì [A#m]em và 2 đứa nhỏ anh chẳng thấy khổ lắmChỉ là em thiếu 1 [D#]người đàn ông xây nhà, anh thiếu người đàn bà mà xây tổ ấm![D#]Anh bắt chuyến tàu đầu tiên để tới công xưởng[Bb]Bắt chuyến tàu cuối cùng về nhà và vô số điều không tưởngNhưng mà [A#m]em, bắt chuyến nào để về với mẹ con em [D#]Khi số tiền anh nạp vào thẻ Pasmo thì vẫn còn kémEm ơi [Bb]anh thì đâu cần gì mấy thứ thần kì, đâu cần ai phải hiểu[A#m]Chỉ cần tụi cảnh sát không lôi về đồn khi anh quên thẻ ngoại kiều[D#]Vì đồng tiền là 1 vòng kiềng và nhốt chặt anh trong khu biệt giam[Bb]Khu biệt giam nổ lốp nhà máy và 6 năm trời chưa về VN[A#m]Quá nhiều thứ để 1 thằng chồng người cha phải chất đầy vaiAnh [D#]hứa 1 ngày nào đó sẽ về, nhưng chắc chưa phải ngày mai[Bb]Cha xin lỗi vì để mẹ con phải khócDù [A#m]cha rất muốn là người hôm đó đưa con đi thi đại học.Và một [D#]lần nữa tỉnh dậy não bộ khi đó cảm thấy thật nảnVui [Bb]vẻ gì đâu dăm cái cái tiếng “xuất khẩu lao động Nhật Bản”Có [A#m]lẽ anh nên gác lại vào 3h sáng, quay về với chốn bon chenVà [D#]anh xin được tái bút là: “Anh nhớ 3 mẹ con em!”[D#]Hai con của cha năm nay 15 và 19Con ơi[A#m] khoan ra khỏi nhà khi con chưa thành 1 người línhKhi [D#]tâm tư còn non mang trong 1 thân hình mau lớnKhi con [A#m]chưa gồng mình làm quen với đôi ba điều đau đớn.Vì một [D#]sớm đầu thu, cha không thấy mình trong gươngCon ơi [A#m]cha đâu như người ta cha cần chi vài đồng lươngCơn mộng [D#]du nào đưa về nhà khi mùa Đông đang dần sangCho ta được [A#m]lao vào nhau khi ta còn vương nơi trần gian.Chắc do [D#]anh mà năm tháng đó gia đình mình mới bước sang trangCó [A#m]lẽ năm đó anh nên ở lại với miền sông nước An GiangGặp được [D#]em và con là thứ duy nhất mà anh tin vào chữ “duyên”Cành [A#m]cây thì hướng mọi phía nhưng gốc rễ thì vẫn giữ nguyên!⠀⠀
Sáng tác:
Lộc
Đời
Tone [Cb]=== [A#m]Đời sống khốn khó vốn [Cb]dễ mất nhau [Bbm]Chưa 20 mà đã thấy [D]sợ [A#m]Tiền nong chưa lo bữa [Cb]đói bữa no[Bbm]Ba mẹ vẫn mong mình [D]lấy vợSợ rằng một [A#m]ngày mai tới sẽ không còn [Cb]thấy chính mìnhSợ rằng gặp [Bbm]tình yêu mới sẽ không còn [D]thấy đắm đuốiLại phải [A#m]quên đi mãi [Cb]mãi khi còn thanh [Bbm]xuân khi còn [D]trẻ[A#m]Tiếc nuối khi đam mê còn [Cb]biết nóiTa còn là [Bbm]ta vẫn còn la [D]cà[A#m]Sống với bao phiền tư và [Cb]đắm đuốiNhững ngày xanh trôi [Bbm]điCòn ký ức in theo hình [D]xăm cuốiTa sẽ đi về [A#m]nơi nàoĐến lúc chiến tranh [Cb]khơi màoĐấu tranh cho cuộc [Bbm]sốngTa đã rơi vào 1 [D]khoảng trời mây khác Khi đã [A#m]lớn mau đã biết đến [Cb]đớn đauKhi ta đã [Bbm]lớn mau ye [D]yeBuột miệng hát[A#m]Đời sống khốn khó vốn [Cb]dễ mất nhau [Bbm]Chưa 20 mà đã thấy [D]sợ [A#m]Tiền nong chưa lo bữa [Cb]đói bữa no[Bbm]Ba mẹ vẫn mong mình [D]lấy vợSợ rằng một [A#m]ngày mai tới sẽ không còn [Cb]thấy chính mìnhSợ rằng gặp [Bbm]tình yêu mới sẽ không còn [D]thấy đắm đuốiLại phải [A#m]quên đi mãi [Cb]mãi khi còn thanh [Bbm]xuân khi còn [D]trẻTa phải [A#m]đi trước rồi chết cuốiKhi các [Cb]quy ước được kết nốiThôi [Bbm]hết chối, ai mà cho quyền nói dóc[D]Nhìn đi, tập phát ngôn có khối óc[A#m]Có bước quá trớn không có cách mà sửa Lửa [Cb]không thể cháy khi dăm ba bạc lẻ không [Bbm]cho mày được nhà cửaThằng nào nữa đứng [D]đó nghe mày bào chữa, chắc là chưa.[A#m]hình thù ta khác, có sao không Khi [Cb]ở đầu con hẻm nhỏ không một ai làm [Bbm]giàu dưới đèn giao thôngSống trong ngược [D]đãi thì phải nhớ là mình không được cãiVì [A#m]người ta thừa nhận lại trở thành phép tắc, Làm [Cb]gì có người đúng hay làm gì có ai saiCái [Bbm]giá duy nhất phải trả cho sự ngu dốt [D]trên internet là tiền phí wifi[A#m]Hai miếng khi đói chưa bằng một gói khi no[Cb]Đi giữ lấy cho mình cả một thói ki bo[Bbm]Chưa phát bóng đã quy hàng thì ai mà [D]cho dạ dày mày ghi bàn, hả?[A#m]Sao phải đốt thêm vàng mã áo giấy khi sau [Cb]cùng người ta cũng chỉ chếtCơ quan nhà [Bbm]máy công xưởng và lề đường không phải là [D]nơi mình chờ ngày nghỉ TếtVì trò chơi [A#m]này đã vốn không khoan nhường ở chốn công an [Cb]phường, kết thúc không giống nhauLàm chủ [Bbm]mình thì còn giữ được mạng sống, còn làm anh [D]hùng thì thường không sống lâu[A#m]Mình vẫn thế, ngu dại và bồng bộtNhưng [Cb]ở ngã ba đường lấy lòng tốt làm nòng cốt[Bbm]Ê Long, cho tao thêm một tiếng hátTrước [D]khi dòng đời này đưa tao vào cuộc chiến khác[A#m]Bước đi tìm một hành trình để mà [Cb]thoát ra khỏi cuộc hành hình[Bbm]sắn tay nhảy vô việc làm mà [D]vẫn mơ ngồi trên tiệc bàn[A#m]HAY LẮM đêm nay chắc phải [Cb]bay lắmCho thằng em không [Bbm]anh tuổi xuân mong manhCho đêm nay [D]cay đắngôkê ôkê [A#m]cưa luôn cười rộn rã như [Cb]mưa tuônlớn dậy á? ta [Bbm]chưa muốn quay về khi ta [D]chưa buồnđàn hôm nay còn [A#m]phải đánh theo đàn chim trời [Cb]sải cánhngồi đây thì không [Bbm]ai tranh mỉm cười nuốt [D]xuôiRồi lại thấy[A#m]Không thể nào ngồi đấy người [Cb]ta cho thì nhận lấy[Bbm]biến đau đớn thành cười vì [D]mai đã lớn thành người[A#m]không thể nào ngồi đấy người [Cb]ta cho thì nhận lấy[Bbm]biến đau đớn thành cười vì [D]mai sẽ lớn thành người⠀
Sáng tác:
Lộc
,
Ngơ
Đường Tàu
Capo 3Và [A#]lúc bóng tối khuất lối ông mặt trời và [Em]đèn đường lần lượt lên [Db]ngôiVà [A#]cửa mở ra cô bước lên tàu trong [Em]tình trạng nhòe vết [Db]son môiVà [A#]trái tim hôm nay hoá đá nhưng vẫn [Em]sống như đoá hoa [Db]tươiVà [A#]muốn vô tư như bầy con nít nhưng thân [Em]xác đã quá 3[Db]0Mà vì sao [A#]trên xe hôm nay không tiếng nói tiếng cười sự [Em]im lặng này điếc [Db]2 tai[A#]Cô đâu hay cô cũng giống bao người, trên [Em]tàu không ai nhìn [Db]mặt ai[A#]Uh uh uh Người ta [Em]tan ca khi trời [Db]đã tối thuiVà này cô [A#]ngó xung quanh mà xem ồ hay một đường [Em]tàu mà không ai thấy [Db]vui vậy thì thôi đành[A#]Nhưng sao trên xe hôm nay hết ghế rồi , cô [Em]đành dựa lưng vào thanh [Db]sắtNày! [A#]Hôm nay nắng lên lên quá đỉnh đầu nhưng [Em]mưa lại tràn trong [Db]mi mắt Và cô nổi cáu với [A#]thằng giám đốc chỉ với tư cách một đứa nhân viênVà nóiiii thật để [Em]mà bình tĩnh lúc đó, thì chắc [Db]cô không phải dân chuyênVà [A#]còn nhiều điều ấm ức muốn nóiNhưng mà tốt nhất là nên thu [Em]dọn đồ đạc khỏi cơ quan và [Db]lập tức cuốn góiVà rồi ... [A#]bắt chuyến cuối ngày hm hm cô [Em]vùi mình vào cái [Db]tai nghe[A#]Cô chắc là, không cần chăn gối, vẫn [Em]làm một giấc trên [Db]xe[A#]Uh uh uh ... tàu chạy rất [Em]lâu nhưng mà chưa về [Db]nhàMà này [A#]có sao đâu một ngày loay [Em]hoay xung quay cô vẫn [Db]thếVà phía bên kia cố thấy một [A#]thằng cô hồn nôn ca một bãi ra sàn Thần kinh hơi [Em]tái chẳng hay phải trái thật vãi [Db]đái Dân tộc thượng đẳng da vàng [A#]nhưng đây là chuyện mà chẳng ai nói Tự dối mình mà thôi [Em]chẳng qua cô cũng phải lên [Db]tàu mà không có quyền từ chối[A#]Đây là cuộc chiến mà chẳng đổ máu cho chính mình Rửa [Em]mặt đánh răng và đánh đổi luôn [Db]cả cái tính tình Cô thường biến [A#]mình thành cục sắt đá, bắt con cá phải leo cây Vì thức [Em]dậy trước 6h sáng cần bị [Db]bất hợp pháp hóaMặt [A#]mũi của cô hơi xấu, kết cấu cũng chẳng ok Cuộc [Em]đời là một trò chơi mà cô không [Db]chơi chế độ dễ Xung [A#]quanh người người phán xét, để mà kể đến sang năm Nhưng một [Em]khi cô bước lên tàu thì [Db]chả ai quan tâm Đúng là [A#]chả ai quan tâm, cô nhắm nghiền đôi mắt hiềnHạnh [Em]phúc đâu phải vô giá chẳng qua [Db]chỉ hơi đắt tiền Khi [A#]một dòng người tràn vào hai dòng nước mắt tràn ra Mặt [Em]trời bên kia hàng rào tia U[Db]V đốt cháy làn da [A#]...Hít vào và thở ra, một [Em]con tim sắt đá thế [Db]nào mà nở hoa Thôi [A#]ngồi im một chỗ và đổ hết mộng mơVà [Em]rồi lại được ru ngủ bởi tiếng vận [Db]hành của động cơVà [A#]lúc bóng tối khuất lối ông mặt trời và [Em]đèn đường lần lượt lên [Db]ngôiVà [A#]cửa mở ra cô bước lên tàu trong [Em]tình trạng nhòe vết [Db]son môiVà [A#]trái tim hôm nay hoá đá nhưng vẫn [Em]sống như đoá hoa [Db]tươiVà [A#]muốn vô tư như bầy con nít nhưng thân [Em]xác đã quá 3[Db]0Mà vì sao [A#]trên xe hôm nay không tiếng nói tiếng cười sự [Em]im lặng này điếc [Db]2 taiCô đâu hay cô cũng giống bao người, trên tàu không ai nhìn mặt ai[A#]Uh uh uh àu chạy rất [Em]lâu trên một con đường [Db]dài (Đường còn dài mới về) Mà mình [A#]có sao đâu bài nhạc hôm [Em]nay không ai nghe ngày [Db]mai, cho nên thôi là bái [A#]bai!⠀
Sáng tác:
Hoèng
,
Lộc