icon music Ảnh nghệ sĩ Q.L.C
Q.L.C capo 3vòng hợp âm: [D#] [A#] [Bb] [A7]==[D#]Không còn cố giữ bản tính mơ màng, không còn là kẻ hay thích thở than[A#]Loạng choạng con đường duyên nghiệp dở dang, tâm hồn hạn hẹp dần tự biết mở mang[Bb]Không biết tương lai bao điều chờ đợi, không biết đã bỏ lại bao nhiêu cơ hộiKhông [A7]biết cần phải làm sao để gỡ rối, đôi chân vẫn lặng thầm lao về ngõ tốiÁp lực đồng [D#]tiền vẫn hàng ngày nhức nhối trước kia luôn vui vẻ, thì bây giờ hay tức tốiChẳng cất lời than [A#]vãn vì cuộc sống luôn hối hả gạt phiền muộn trôi qua cùng làn mưa tuôi xối xảVẫn chưa thể tự vứt [Bb]bỏ sự bồng bột lại đây vẫn ôm lấy những tâm tư không một ai hayGiấu trong những khoảng [A7]tối tăm không chốn giãi bày vẫn cố hết sức để sống tốt mai nàyVẫn còn hiếu [D#]thắng, vẫn quá tranh giành vẫn dám đối đầu, dám phá tanh bànhDám nhận lỗi [A#]lầm chẳng thể vẻ vang hàn gắn những vết nứt không hề dễ dàngVẫn biết chẳng có thành [Bb]công mà không yêu cầu quá trìnhCũng nặng lòng chẳng dám bỏ lại đằng sau gia đìnhVà người thân để liều [A7]lĩnh với những dự định mơ hồĐầy tham vọng và mộng tưởng tự tay xây dựng cho mình cơ đồChúng bạn ít dần [D#]đi, mỗi người một dự định riêngNgười theo đuổi sự nghiệp, người vì hai chữ tình duyênNgười vẫn tự tìm [A#]kiếm một lý do để tồn tạiVẫn đang cố để chống lại bao nhiêu khó dễ chông gaiĐâu là thật [Bb]giả, luôn phải cố giữ tinh thầnĐể nhìn đâu là người thật, đâu là lũ hình nhânGiữa bầy người thú [A7]tính dám vứt bỏ tình thânĐứa trẻ bên trong mình run sợ, không biết bao giờ nó bình tâmVẫn được dạy thật [D#]thà, ghét thói dối tráĐể một ngày nhận ra đó đều là nói dối cảĐạo lý này giờ [A#]đã như làn khói thổi quaXã hội đang ưu ái những kẻ lang sói thối thaLời bố nói tối [Bb]qua, sáng ra đã quênLời dèm pha của kẻ lạ thì lại vật vã cả đêmMải mê theo đuổi những [A7]thứ gió trăng lả lơiNhưng lại bỏ mặc những người vì mình mà lo lắng cả đờiVà một mình ta [D#]lạiTrôi lang thang đôi chân đưa tâm hồn cô [A#]liêuVang đâu tiếng rao thoáng qua phiên chợ [Bb]chiềuTừng nhiều ước ao, nhiều mộng đẹp biết [Eb]baoĐã một thời khát khao tới những vùng trời [D#]mớiTiếng sáo nơi xa nghe mà thê [A#]lươngTiếng hát ai vấn vương lạ [Bb]thườngÔm chí lớn lao vươn tay chạm trời [Eb]caoNhưng đâu hay sớm mai sẽ lênh đênh phương [D#]nàoVẫn bị [D#]hút bởi những lớp vỏ dễ nhìnNhưng lại quá nghi hoặc để có thể tinLòng tự trọng ra [A#]vẻ không chịu núp bóng cha mẹ khi sự nghiệp đang bị một màu xám đó che kínKhông khóc vì mình [Bb]sinh ra là nam nhiCái tự tôn từ lúc thành hình đã phải mang điHọ dạy phải cứng [A7]rắn, không được phí hoài tráng chíNhưng không dạy để như thế thì mình phải làm gìKhông được một giây hoang [D#]mang, không được ngồi đấy than vãnLàm con người phải có trách nhiệm, trên đôi vai này cáng đángNgày qua ngày mang [A#]vác bao nhiêu những bổn phậnNhưng giờ vẫn đứng chôn chân hết ngày này tháng khácNếm đắng cay, mặn [Bb]chát, cuộc đời chợt thấy chẳng khác một bát cơm đầy đất cátKhông phải món ngon cho trẻ conĐã sống hơn hai chục [A7]tuổi vẫn cùng tương lai rượt đuổiVẫn chưa bắt được, có lớn bao nhiêu vẫn như đứa con nhỏ đẻ nonVẫn còn non [D#]nớt, vẫn chưa dám trưởng thànhCàng sợ hãi thì lại càng ương ngạnhTỏ ra là kẻ bất [A#]cần nhưng lộ vẻ thất thần khi kéo lê bước chân đi trong màn sương lạnhVẫn đứng một [Bb]chỗ, tự hỏi mình cần chờ ai?Những người bạn cũ mình vẫn còn nhớ nhưng sao bóng hình dần mờ phaiGiấc mơ không còn nguyên vẹn, tưởng [A7]đem hết những dự định chôn vùi sâuCảm ơn lòng sĩ diện của tuổi trẻ vì đã giúp mình không cúi đầuRồi ta sẽ gặp [D#]thêm rất nhiều điều mới lạTrên những con đường mà cả triệu người quaAi sẽ vẫn [Bb]nhớ những tháng ngày đẹp cũ, ai sẽ vẫn còn nhận ra điệu cười ta?Đi hay dừng [A#]lại chỉ tạm thời mà thôiBạn bè xưa giờ ở những góc trời xa xôiThời gian [A7]trôi, tình bạn nơi ta đổiƯớc hẹn một thuở đã thành lời phai phôiHết hồn nhiên [D#]khi cơ thể này đã biết đauGom những mảnh ký ức vào đôi tay ta viết mauTrong căn phòng trí [A#]nhớ, trên trang giấy đã biến màuChảy trôi những bến bờ, đời ta thấy là chuyến tàuHôm nay ở [Bb]đây, ngày nào đó tới phương xaCó còn gì lưu lại nơi con ngõ tối thường quaRồi phai mờ dần [A7]dần khi thời giờ chầm chậmMang những đợi chờ âm thầm tan vào trong gió với hương hoaVà một mình ta [D#]lạiTrôi lang thang đôi chân đưa tâm hồn cô [A#]liêuVang đâu tiếng rao thoáng qua phiên chợ [Bb]chiềuTừng nhiều ước ao, nhiều mộng đẹp biết [Eb]baoĐã một thời khát khao tới những vùng trời [D#]mớiTiếng sáo nơi xa nghe mà thê [A#]lươngTiếng hát ai vấn vương lạ [Bb]thườngÔm chí lớn lao vươn tay chạm trời [Eb]caoNhưng đâu hay sớm mai sẽ lênh đênh phương [D#]nàoNghe gọi [D#]mời, tới mọi nơi, ta còn trẻ ta biết đâuTa ngây [A#]ngô và đón nhận như chú rùa bé ra biển sâuKỷ niệm [Bb]sẽ chẳng phai đâu, dù cách xa vùng trời mớiVà ta [Eb]sẽ gặp lại nhau, một nơi ta chưa từng ngờ tới[D#]...Trôi lang thang đôi chân đưa tâm hồn cô [A#]liêuVang đâu tiếng rao thoáng qua phiên chợ [Bb]chiềuTừng nhiều ước ao, nhiều mộng đẹp biết [Eb]baoĐã một thời khát khao tới những vùng trời [D#]mớiTiếng sáo nơi xa nghe mà thê [A#]lươngTiếng hát ai vấn vương lạ [Bb]thườngÔm chí lớn lao vươn tay chạm trời [Eb]caoNhưng đâu hay sớm mai sẽ lênh đênh phương [D#]nào⠀⠀ Sáng tác: Hưng Cao